
Phật là anh chiếu
cố tới đó.”
“Yên tâm, sau này bà chủ em có chuyện gì cứ tìm anh, bất cứ
lúc nào cũng được. Việc của “Cung điện Phỉ Thúy” chính là việc của anh. Như thế
đã hài lòng chưa?” Hình Đạt nói đầy chắc chắn, đầu gối vẫn không ngừng ma sát
lên đùi Sa Chức.
Tiếng nhạc dập dìu vang lên, thực khách lần lượt lên sân khấu
khiêu vũ. Hình Đạt nháy mắt với Sa Chức: “Lâu rồi không hoạt động gân cốt...”
Sa Chức hiểu ý, chầm chậm đứng dậy theo Hình Đạt.
Tôi châm điếu thuốc, rít một hơi đuổi sự ức chế trong lòng
đi. Sa Chức vừa đi được mấy bước bỗng nhiên quay lại nhìn tôi. Tôi vội giơ cao
bát lên che mặt rồi cắm đầu ăn. Sa Chức nhìn chằm chằm mấy giây, có lẽ vì tôi
đeo kính đội mũ nên cô ấy không nhận ra, quay người cùng Hình Đạt ra khiêu vũ.
Tôi từng tưởng tượng ra hàng nghìn hàng vạn trường hợp chúng
tôi gặp lại nhau, nhưng không ngờ lại gặp cô ấy trong hoàn cảnh này. Một chút
tương tư trong lòng bỗng chốc mang theo mùi vị của sự đắng chát dấy lên trong
lòng tôi.
Trong biển người mênh mông, có ai là mãi mãi của ai đâu,
chẳng qua là người khách lướt qua cuộc đời của ai đó mà thôi. Tôi là người cô
đơn, tôi luôn khắc ghi trong tim tất cả những ai từng xuất hiện trong cuộc đời
mình. Khi chia tay họ tôi sẽ lại nhớ đến từng người bọn họ, trong mỗi buổi tối
có sao băng rơi, tôi lại ngồi đếm sự cô đơn của bản thân.
Trong một thời gian sau đó, Bạch Khiết thường xuyên hẹn tôi
đi ăn, tôi toàn tìm những lý do kỳ quái để từ chối. A Tín nói đúng, tôi và
những người như Bạch Khiết, Sa Chức quá khác nhau. Chúng tôi ở hai thế giới
hoàn toàn khác hẳn, giống như hai cây hoa được trồng trong hai chậu cây khác
nhau, vì chất đất và dinh dưỡng khác nhau nên đã được chủ định sẽ thành hai
loại người khác nhau. Bất luận là bên nào thay đổi chỗ sống đều không thể mọc
lên tươi tốt được.
Hơn nữa, nếu người bạn yêu không yêu bạn, nhất định bạn phải
kiên quyết chia tay, dù sao chia tay cũng tốt hơn là bám lấy nhau một cách nhu
nhược. Tôi từng cố gắng, lúc này cũng không phải tôi nhận thua, nhưng thực sự
tôi không thể nhìn cô ấy lên xe của bọn lắm tiền nhiều của đó được.
Ngày nào tôi cũng tìm việc làm cho mình bận đến mệt nhoài,
thà không gặp cô ấy, không nhớ cô ấy, dần dần sẽ xóa được hình ảnh cô ấy trong
tôi, coi như tôi chưa từng thích cô ấy.
Nếu trong lòng người mình yêu cũng có mình thì liệu có ai cự
tuyệt sức hấp dẫn của vật chất không?
Nếu có thể nắm tay người mình yêu đến đầu bạc răng long thì
liệu có ai không bận tâm đến tiền bạc không?
Câu trả lời của phụ nữ: không.
Vì thế tôi cũng không muốn vùng vẫy nữa, cuộc đời mà, cứ để
nó diễn ra tự nhiên. Tình cảm đơn phương của tôi có thể hình dung bằng từ “vội
vàng”. Nghĩ kỹ lại thì trong cuộc sống này không thiếu những chàng trai cô gái
ngốc nghếch chìm đắm trong tình yêu, thậm chí từng hữu tình hoặc vô ý khiến sự
si mê của mình mang màu sắc bi thương. Gần như dùng toàn bộ trái tim để yêu,
sau này không có ai có thể thay thế vị trí của người đó trong lòng mình. Nhưng
trên thực tế, chỉ cần chúng ta lớn lên một chút, trưởng thành một chút, cuối
cùng sẽ nhận ra quá khứ chỉ là một đóa hoa nhỏ trong cuộc đời mình, làn sóng
trào dâng khi đó rồi cũng sẽ tan đi. Cứ thế, sau nhiều ngày không gặp Bạch Khiết,
tôi cũng không còn nhung nhớ điên cuồng như trước, cùng không nghĩ đến nhiều
vấn đề hỗn loạn nữa.
Bạch Khiết hẹn tôi mấy lần thấy tôi ừ hữ không nhiệt tình,
dần dần tôi thấy số lần tay giám đốc tiền tệ đến đón cô ấy ngày một nhiều.
Thứ bảy. Bạch Khiết nhắn tin cho tôi: “Cậu vẫn khỏe chứ?”
“Ừm, chị thì sao.” Tôi trả lời.
“Cảm ơn cậu đã giúp Vũ Hàn nhiều như vậy. Tôi muốn mời cậu ăn
cơm nhưng chắc cậu sẽ từ chối. Có phải cậu lại ghét tôi không? Bất luận cậu có
đến không, tôi sẽ làm cơm đợi cậu ở nhà.” Cô ấy gửi cho tôi tin nhắn khiến lòng
tôi xáo trộn. Đàn ông đều không thể kháng cự được sự dịu dàng của phụ nữ. Trái
tim kiên quyết bao ngày nay của tôi bắt đầu lung lay.
Tôi suy nghĩ mấy lần liền, thôi, nên tham gia hoạt động có ý
nghĩa khác thì hơn. Mấy tháng nay, tháng nào tôi cũng trích từ lương hai ba
trăm tệ quyên góp quỹ học bổng cho học sinh nghèo. Sáng nay một người phụ trách
quỹ đã gọi mời tôi tham gia lễ trao học bổng cho trường tiểu học.
Lên xe của người ta, tôi đến ngôi trường tiểu học ở vùng xa
tham dự lễ trao học bổng, tôi tưởng chỉ có một vài người làm từ thiện và người
của quỹ, ai ngờ thật sự rất đông, còn có rất nhiều người giàu lái xe con đến
dự.
Những người quyên góp nhiều lên sân khấu phát biểu, những
người góp ít như tôi thì phụ trách phát đồ dùng hàng ngày cho học sinh như sách
vở, bút thước, quần áo. Nhìn những đứa trẻ da dẻ vàng vọt, người ngợm gầy gò tự
động xếp hàng nhận được một cái bút, một quyển vở mà vui mừng hớn hở tôi cảm
thấy mình thật sự hạnh phúc hơn chúng hàng trăm lần.
Có một đứa trẻ rất đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh, tóc
buộc thành hai túm như sừng dê, gương mặt tròn ngây thơ ngẩng lên nhìn tôi. Tôi
phát đồ xong không kìm được cúi xuống thơm một cái lên má bé. Tôi bật cười xoa