XtGem Forum catalog
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325790

Bình chọn: 7.00/10/579 lượt.

an làm thì cùng lắm đến kho nói chuyện ăn cơm với An

Tín, An Lan rồi cũng chẳng có tiết mục gì khác, chỉ đành nằm trong nhà đợi chết

già thôi. Cô đơn quá lâu sẽ thấy mệt mỏi, sợ hãi sự cô đơn. Có lẽ đây là lý do

tôi mong chờ được gặp Bạch Khiết đến thế. Cũng chỉ có Bạch Khiết có thể khuấy

động cuộc sống bình lặng của tôi.

Mong chờ phụ nữ cảm kích bạn chỉ

bằng khiến họ cần bạn. Có lẽ nếu tôi và Bạch Khiết cứ tiếp tục thế này thì dần

dần cô ấy sẽ không thể rời xa tôi được nữa, đến lúc đó là tôi thành công rồi.

Mọi suy nghĩ và nguyện vọng đều

rất đơn giản, nhưng để biến thành hiện thực thì vô cùng khó khăn. Vừa nghĩ thế

thì tình địch đã xuất hiện rồi. Đâu chỉ có dăm ba người yêu Bạch Khiết cơ chứ?

“Tôi... có thể mời cậu ăn cơm

không?” Bạch Khiết đứng ở cửa văn phòng, chẳng trách Trần Vũ Hàn nói có người

đợi tôi, là Bạch Khiết đấy.

Tôi cất mấy bản kế hoạch đi: “Đi

nào.”

Cùng cô ấy xuống lầu, cô ấy khoác

tay tôi: “Tôi nghĩ mình không nên ghét em trai của mình.”

Đã coi tôi là em trai sao lại

khoác tay như tình nhân thế này? Cô ấy khoác tay tôi, chúng tôi như đôi tình

nhân đi xuống cầu thang. Trong lòng tôi vô cùng ngọt ngào, thật muốn thời gian

dừng lại ở khoảnh khắc này...

“Ân Nhiên, chồng tôi đã đến tìm

tôi. Cậu có thể giúp tôi thoát khỏi anh ta không? Tôi muốn khiến anh ta nản

lòng.” Bạch Khiết nói như cầu xin.

“Ồ.” Nhiệm vụ này chị không nhờ

tôi cũng tự động làm.

Trước cổng công ty, quả nhiên

chồng trước của Bạch Khiết đang đứng đó. Vừa nhìn thấy người đó là tôi đầu

hàng, anh ta không chỉ điềm tĩnh, từng trải mà còn lái BMW, đẹp trai bức người.

Điều khiến tôi tự tin một chút chỉ có bộ quần áo này mà thôi...

Bạch Khiết thấy anh ta, quay đầu

đi luôn, tôi quay lại nhìn, thấy trong mắt anh ta đong đầy sự sám hối.

Bạch Khiết nói, thật ra sau hôm

bỏ nhà đi, cô ấy cũng từng quay lại cầu xin chồng một lần, nhưng những lời nói

tuyệt tình và ánh mắt cương quyết của anh ta đã khiến cô khóc cả một ngày, ốm

nằm bẹp giường một trận. Thế nhưng anh chồng này vẫn tìm người phụ nữ khác,

không thèm đến thăm Bạch Khiết lấy một lần.

Sau khi ly hôn, anh ta điên cuồng

với cô gái khác, dần dần nhận ra ba bữa cơm trong ngày không có nổi một bữa

đúng giờ. Hơn nữa người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng rất lười nhác, không chịu

xuống bếp. Bất luận về nhà lúc nào bếp cũng lạnh ngắt, ngay nước nóng cũng

không có, có lúc còn phải mang đồ ăn về cho người ta. Có thể mấy năm trước được

Bạch Khiết hầu hạ quen rồi, cuộc sống thế này anh ta không kìm được nhớ lại

cảnh tượng về nhà là có cốc trà nóng đưa đến tận tay...

Cuối cùng hối hận tột cùng, mấy

ngày trước là sinh nhật Bạch Khiết thì quay về tìm, nhưng cô đã quyết tâm rồi.

Tôi nghĩ người phụ nữ như vậy lấy được về thì chỉ hận không thể cất vào trong

túi, cho người khác nhìn một cái cũng không được. Chồng cô ấy đâu chỉ hối hận

không thôi? Người phụ nữ như vậy đi đâu tìm được đây?

“Tôi nhận ra mình không hận anh

ta, cũng không thấy đau lòng nữa, chỉ là trong đầu cả ngày chỉ có hình bóng anh

ta.” Bạch Khiết say ngả lên vai tôi, gương mặt phiền muộn như vẫn đang kể những

nỗi u oán trước đây. Tôi đưa cô ấy về nhà, trong cơn say nhìn ngôi nhà của mình

cô ấy mơ màng nói: “Ngôi nhà không có hơi người dù có bài trí đẹp thế nào cũng chẳng

khiến người ta thấy ấm áp.”

Tôi nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống

giường, cô ấy bỗng ngồi lên:

“Thay áo ngủ giúp tôi...”

Tôi sững người nhìn tuyệt thế

giai nhân trước mặt, cô ấy lại nói:

“Thay áo ngủ giúp tôi...”

Bạch Khiết đang mặc váy, nếu tôi

thay áo giúp cô ấy thì không phải tôi sẽ nhìn hết sao? Điều đó cùng chưa phải

quan trọng nhất, quan trọng nhất là tôi đã uống không ít rượu, không biết khi

nhìn thấy thân hình thon thả nảy nở kia liệu tôi có thể khống chế được bản thân

không. Hay là nhân lúc cô ấy say... tôi hưởng thụ?

Nếu hưởng thụ cùng lắm chỉ được

một đêm phong lưu khi tỉnh dậy chắc chắn cô ấy sẽ trở mặt với tôi. Vậy tôi giúp

cô ấy thay, nếu cô ấy muốn, định quyến rũ tôi thì cũng không trách tôi được...

“Thay áo ngủ giúp tôi...”

Tôi lấy bộ đồ ngủ trên đầu

giường, nhắm mắt lại, tay khẽ chạm lên người Bạch Khiết, chiếc váy được cởi

xuống, mùi hương phụ nữ đầy gợi cảm đầy khiêu khích lan tỏa. Làn da của Bạch

Khiết mịn màng, mát lạnh, trơn láng mềm mại. Ôm trong lòng khiến khí huyết

trong người tôi sôi sục, cứ thế này không ổn... tôi bùng nổ mất thôi.

Lý trí của tôi vẫn áp đảo được

dục vọng, tôi trùm chiếc áo ngủ vào cho Bạch Khiết, cô ấy đẩy đẩy tôi: “Rót cho

tôi... cốc nước...”

Khi mang nước đến giường thì cô

ấy đã ngủ say rồi. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, gian phòng có chút mờ ảo,

gương mặt Bạch Khiết đầy sự quạnh hiu, phiền muộn, tâm trạng của tôi cũng bị cô

ấy ảnh hưởng. Thế gian này có hai loại tình cảm có thể gọi là lãng mạn, một là

hoàn toàn quên nhau, hai là bên nhau đến giây phút cuối đời. Nhưng nếu tiến

không thể bên nhau, lùi lại không thể hoàn toàn quên được, không thể ở bên

người thương, cũng không thể hoàn toàn quên người ấy, với đương sự mà nói đúng

là hai kiếp nạ