Pair of Vintage Old School Fru
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325761

Bình chọn: 7.00/10/576 lượt.

iên

đảo tòa thành, cười thêm lần nữa nghiêng ngả cả quốc gia, dù cô ta còn đeo một

cặp kính đen.

Tôi ngây ngốc rỏ cả nước miếng

nhìn cô ta không chớp mắt, linh hồn tôi đã bay về phía cô ta rồi.

“Vừa rồi tôi đi quanh văn phòng

một vòng, nghe được rất nhiều tin đồn không tốt liên quan đến bạn tốt Trần Vũ

Hàn của anh.” Lâm ma nữ bỗng nói.

“Có gì không tốt?”

“Trần Vũ Hàn trước đây từng làm

gì?” Chết rồi, lão yêu họ Tào kia, nhất định là lão biết Trần Vũ Hàn từng làm ở

vũ trường quán bar rồi tung tin khắp công ty. Mục đích chính là không cho cô ấy

làm người đại diện cho công ty.

Tôi và Bạch Khiết cố gắng giúp

Trần Vũ Hàn như thế, thứ nhất là vì chúng tôi thương cô ấy, thứ hai là vì cảm

thấy trong công ty có người của mình thì làm gì cũng rất thuận lợi. Còn một

nguyên nhân riêng tư của tôi nữa, chính là Bạch Khiết vui thì tôi cũng vui. Chỉ

một câu cảm ơn của cô ấy cũng đủ khiến tôi sung sướng mấy ngày liền.

“Báo cáo Lâm tổng giám, Vũ Hàn

trước đây tiếp khách ở quán bar.”

“Tiếp khách? Có khác với tiếp

khách ở ban quan hệ đối ngoại không?”

“Có khác một chút...”

“Hai người gặp nhau trong một lần

phong hoa tuyết nguyệt phải không?” Điều này ai nói mà cô ta biết? Không phải

là tên Mạc Hoài Nhân đấy chứ?

“Góp vui chút thôi... hôm cùng

trưởng ban Mạc đi uống rượu thì bất ngờ quen biết.”

“Bất ngờ quen?”

“Đúng thế. Sau đó tình cờ cô ấy

đến công ty chúng ta ứng tuyển... rồi... tình cờ vào ban quan hệ đối ngoại.”

Cái lý do này đến chính tôi còn không tin, sao lừa nổi Lâm ma nữ chứ. Nhưng tôi

không thể nói vì Bạch Khiết hoặc lý do thật sự khác được.

“Cái tình cờ này cứ như trong

tiểu thuyết ấy nhỉ? Rồi bây giờ tình cờ trở thành bạn gái của anh, đúng không?”

“Lâm tổng giám... người nhà cô ấy

gặp chuyện bất ngờ chết hết mới sa cơ đến mức này, sau đó tôi gặp thấy đáng

thương...”

“Rầm”, một đống giấy tờ đập xuống

bàn: “Anh tưởng đây là trại tế bần chắc? Trên thế giới này nhiều người đáng

thương như vậy đều nhận hết về bộ phận thị trường sao?” Hung dữ như vậy làm gì

chứ? Trước đây không phải cô đã biết tôi và Mạc Hoài Nhân sắp xếp Trần Vũ Hàn

vào ban quan hệ đối ngoại sao, lúc đó cô có nổi điên thế này đâu. Đúng là đồ

yêu bà nóng lạnh bất thường!

Tôi vẫn luôn để ý biểu hiện của

Trần Vũ Hàn trong công ty, dư luận về cô ấy cũng không tồi, tuy không có bằng

tốt nghiệp, tuy vào công ty nhờ đi cửa sau nhưng một người chỉ cần có thực lực,

có tư cách đảm nhận công việc thì còn cần bằng cấp nữa không? Còn cần tìm hiểu

cô ấy vào công ty thế nào không?

“Tôi cũng không phải loại người

đầu óc bảo thủ, anh hùng không cần hỏi xuất thế, bất luận trước đây cô ta từng

làm gì cũng không ảnh hưởng đến việc trở thành người đại diện của công ty.

Nhưng anh cũng biết, người cạnh tranh rất nhiều, có tin đồn mà vẫn để Trần Vũ

Hàn làm thì chắc chắn mọi người sẽ không phục. Vả lại, nếu khách hàng từng gặp

Trần Vũ Hàn mà nhận ra, thấy quảng cáo của công ty sẽ nghĩ gì về Ức Vạn? Chắc

chắn khách hàng sẽ chất vấn tại sao Ức Vạn một cô gái tiếp khách lại làm người

đại diện?”

Xem ra không có hy vọng gì làm

người đại diện rồi, tôi thở dài: “Lâm tổng giám nói đúng, chỉ trách Trần Vũ Hàn

không có phúc. Nghe nói Lâm tổng giám từng lên trang bìa, từng quảng cáo mỹ

phẩm, tự cô quay là được rồi.” Sao cô ta không quay chứ? Sợ mất giá chứ gì?

Dường như cô ta nghe thấy lời tôi

nói: “Cũng không phải không còn cách nào, về tin đồn ai muốn nói gì thì nói,

những người đố kỵ nhiều vô kể, lẽ nào anh giết được hết sao? Chỉ cần Trần Vũ

Hàn không nói bất cứ điều gì, dần dần sẽ yên ổn thôi. Khách hàng bên ngoài biết

Trần Vũ Hàn, tôi nghĩ cũng chẳng mấy người nhận ra đâu. Hơn nữa trước đây đi

tiếp khách chắc Trần Vũ Hàn cũng không lấy tên thật đúng không? Tôi đã xem ý

tưởng quảng cáo của anh, ý tưởng về cuộc thám hiểm ngoài trời khá được. Khi

quay quảng cáo cho Trần Vũ Hàn đeo kính râm, vừa hợp với gương mặt vừa không

cho khách hàng nhận ra. Anh thấy sao?”

Tôi mừng húm nói: “Lâm tổng giám,

nói vậy là cô đã chọn ý tưởng của tôi?”

“Lời tôi đã nói lẽ nào lại tùy

tiện như anh? Ý tưởng của anh đúng là không tồi, trước đây đẩy anh xuống kho

đúng là đã lãng phí, anh hãy làm cho tốt!”

Tôi mừng rỡ, với Lâm ma nữ, trong

lòng tôi cũng rất mâu thuẫn, vừa hận sự độc ác vô tình, nhưng cũng thích sự

công tư phân minh của cô ta. “Cảm ơn Lâm tổng giám đã khen!”

“Anh giải thích rõ về ý tưởng

quảng cáo cho tôi xem nào.”

“Một nhóm bạn trên mạng hẹn nhau

cùng đi thám hiểm rừng sâu. Không may xảy ra điều ngoài ý muốn, vì rất nhiều

nguyên nhân mà đoàn người chia thành hai nhóm, trong đó một nhóm rơi vào tình

cảnh nguy hiểm. Không ai ngờ lúc này di động mất tín hiệu hoàn toàn. Có người

mang bộ đàm, nhưng cách nhau đến hai ngọn núi cao, bộ đàm cũng không có tín

hiệu. Một đôi tình nhân, người nữ nằm trong nhóm gặp nguy hiểm, người nam lấy

ra máy bộ đàm của Ức Vạn, cách đến mấy ngọn núi mà chất lượng đường truyền

không hề bị ảnh hưởng, cứu được những người gặp nguy hiểm. Chàng trai và cô gái

hạnh phúc ôm lấy nhau... Nói ra