
ng mấy lần. Hàng tháng tôi còn phải
trích tiền cho hai đứa em, còn phải gửi về nhà cho bố mẹ, cơ bản chẳng còn lại
bao nhiêu. Giờ nghĩ lại, đừng nói mua xe, ngay mua vài cái bánh xe cũng phải đau
đầu.
“Chú em, hãy theo anh đây làm cho
tốt, anh đảm bảo cho cậu đi xe xịn, ở nhà sang! Đến lúc đó cậu muốn Bạch Khiết,
chỉ cần lái xe đến trước mặt người ta, cậu không gọi thì cô ta cùng liều mạng
bò lên xe cậu, cậu có tin không?” Tôi dần ý thức được rằng, Mạc Hoài Nhân đang
lợi dụng Bạch Khiết để kéo tôi vào bẫy. Nguy hiểm nhất là tôi lại tự nguyện để
hắn lôi tôi vào cái bẫy đã đặt sẵn đó...
“Tối nay chúng ta đi uống một ly
nhé? Ở Thành Đông mới mở một quán bar, tôi quen ông chủ ở đấy, bảo anh ta cho
mấy cô em xinh đẹp phục vụ chúng ta, thế nào hả?”
Tôi lắc đầu: “Tối qua tôi không
ngủ, mệt lắm, để hôm khác đi.”
“Đừng vậy mà... chúng ta là đàn
ông, sao lại bảo thủ như thế. Như tôi đây này, tôi không thích lên giường nhiều
lần với một người phụ nữ mà thích lên giường một lần với nhiều người phụ nữ
hơn. Không có được Bạch Khiết đương nhiên trong lòng ngứa ngáy, nhưng cậu biết
rõ người ta sẽ không để ý đến mình việc gì phải lãng phí thời gian cho cô ta?
Không phải cậu còn có Trần Vũ Hàn sao... Đi nào, đi nào, đi uống rượu.”
“Lần sau, lần sau đi.”
“Vậy thì có gì nghĩ không thông
thì gọi cho tôi! Tôi về trước đây.” Mạc Hoài Nhân cười cười rồi rời đi. Vào
khoảng khắc hắn ta ra khỏi cửa tôi nhìn thấy nụ cười đắc ý khi âm mưu đã đạt
được của hắn.
Tôi nghĩ tôi vẫn chưa biết cách
điều tiết tâm trạng mình, ủ ê thất thần, tối đi mua vài chai bia với mấy món
nhắm, về uống cùng A Tín...
“Lão đại, phụ nữ cũng chẳng có gì
giỏi giang, không có phụ nữ thì có sao chứ?”
Khuyết điểm lớn nhất của con
người không phải ích kỷ, đa tình, ngang tàng, ương bướng, mà là cố chấp yêu một
người không yêu mình. Tôi thà như A Tín, không có ai khiến cậu ấy hy vọng thì
cũng chẳng tuyệt vọng. Không biết như thế gọi là thoải mái hay bất lực?
Vũ Hàn tìm tôi, hỏi sao di động
của tôi cứ có tín hiệu báo cuộc gọi đến như thế. Lúc này tôi mới biết không
hiểu từ bao giờ mà tín hiệu của máy tôi ngày một kém.
“Đi bar đi.” Vũ Hàn nói.
“Không phải em nói không thích quán bar sao?” Tôi hỏi. Không
chỉ Vũ Hàn, cảm tình của tôi với quán bar cũng rất phức tạp.
“Không biết tối đó khi tôi hát anh có nghe không?” Vũ Hàn
hỏi. Tối hôm đó tâm trí tôi để hết chỗ Bạch Khiết, chỉ nhìn Vũ Hàn vài lần, chỉ
biết cô ấy hát rất hay, cô ấy cũng lạnh lùng mà xinh đẹp, giống như cánh bướm
có hơn mười hai màu trong bài hát của cô ấy vậy. “Tôi muốn hát cho anh nghe.”
Trước rất nhiều ánh mắt, Vũ Hàn hát bài “Bỏ nhà ra đi” của Vệ
Lan, tiếng hát làm rung động trái tim của tất cả thính giả, rất nhiều người còn
không kìm được mà ngân nga theo cô ấy. Tối nay cô gái Trần Vũ Hàn này bỗng
khiến tôi có cảm giác đau lòng, đôi mắt phượng lẳng lơ điên đảo chúng sinh đó
quấn quít lấy ánh mắt tôi. Trước tiếng ca lảnh lót tựa sáo trời kia, linh hồn
tôi vượt qua màn đêm u tối bay về phía cô ấy...
Có phải những người không được như ý rất dễ cảm thấy trống
rỗng, rất muốn dùng rượu bia, ni-cô-tin, tình dục, thậm chí ma túy để khiến
những cơn đau trong tim trở nên tê dại? Tôi vẫn chưa phải quá trống rỗng, vào
khoảnh khắc tạm biệt Vũ Hàn ở khu nhà tập thể, đôi mắt phượng của cô ấy đã
quyến rũ tôi, nó cho tôi biết cô ấy có thể khiến tôi quên hết mọi phiền não
trên đời, tôi đã từ chối đôi môi lạnh lẽo của cô ấy, cũng không dám nhìn vào
đôi mắt long lanh ánh nước kia... Say mèm gắng gượng bò lên nhà mình.
Khi quyết định của Lâm ma nữ về người đại diện và ý tưởng quảng
cáo vừa ra, cả công ty đều lên tiếng kháng nghị. Ai cũng nói tại sao lại trọng
dụng hai người mới như vậy, từ người đại diện hình tượng đến ý tưởng quảng cáo,
rồi đến quay quảng cáo đều là tôi và Trần Vũ Hàn đảm nhận vai chính.
Nhưng dù phản đối thì cũng chẳng ai dám đối kháng với Lâm ma
nữ.
Công ty thuê đoàn quay phim quảng cáo với toàn quay phim,
stylist chuyên nghiệp... Tôi chưa từng thấy trận thế nào hoành tráng như vậy,
nhất thời thấy lúng túng.
Ra đến ngoại thành, người ta hóa trang cho tôi thành nhà thám
hiểm. Mặc quần quân đội, áo phông đen khiến cơ thịt lộ ra từng bắp từng bắp
cuồn cuộn, đeo cặp kính râm vào, đội chiếc mũ lên, khoác thêm cái ba lô nữa. Có
phải Lâm ma nữ đánh giá cao dáng người của tôi nên mới bảo tôi quay quảng cáo
không?
Vũ Hàn thì càng tuyệt, cô ấy mặc chiếc quần quân đội tạo cảm
giác vô cùng hiện đại, phóng khoáng bất phàm. Chiếc áo phông trắng bó sát người
tôn lên từng đường cong một cách hoàn hảo. Gương mặt lạnh băng băng, mái tóc
đen dài thướt tha, tựa và chiếc Hammer đoàn quay phim mang tới, cool chết được!
Có lúc tôi đã nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ, tôi đang quay quảng cáo với
một người mẫu...
Chỉ một đoạn quảng cáo một phút cộng với mấy bộ ảnh mà mất cả
một ngày trời. Họ được ăn cơm trưa, còn người mẫu chúng tôi không được ăn, cũng
chẳng được uống bao nhiêu nước. Trời ạ, thì ra những người mẫu bề ngoài có vẻ
sáng chói lại có