
i ra gì rồi.”
Các vị lãnh đạo đều nhìn nhau
không hiểu Lâm ma nữ muốn làm gì.
“Phó ban Liêu, ngày mai tan làm
cô từ chức đi, vẫn nên ngoan ngoãn làm nhân viên bình thường thôi, chức vụ này
không hợp với cô.” Lâm ma nữ nói.
Tất cả cùng “Á?” một tiếng, phó
ban Liêu càng nổi điên chỉ vào tôi: “Tại sao lại chỉ phạt tôi? Còn hắn ta?”
“Tại sao ư? Trưa nay tôi nói thế
nào? Bản kiểm điểm ba nghìn chữ, cô viết được mấy chữ? Không đến ba trăm, cô
định đùa tôi à? Chuyện nhỏ cô còn như vậy, sao tôi có thể giao chuyện lớn cho
cô?” Lâm ma nữ vừa lên tiếng là tất cả im lặng như tờ.
Phó ban Liêu nghe vậy cũng cứng
họng...
Ban đầu tôi cũng thấy vui, tốt
quá, ác giả ác báo. Nhưng rồi lại cảm thấy không đúng, tôi mới quay lại công ty
một thời gian, vẫn chưa đứng vững mà đã gây thù chuốc oán thì không ổn. Bọn Mạc
Hoài Nhân lăn lộn tốt như vậy trong công ty một nguyên nhân cũng là vì bè phái
người ta rộng rãi, thâm căn cố đế, muốn đuổi cũng khó. Tôi từng nghĩ đến việc
lấy lòng Lâm ma nữ, nhưng người phụ nữ này biến thái kinh hoàng, lần nào tiếp
xúc với cô ta không đánh thì cũng cãi nhau, có lẽ vì chuyện cái thai cô ta đã
hận tôi đến tận xương tủy, vô phương cứu chữa rồi.
Vậy thì tôi đành phải hòa mình
vào đám người kia trở thành một trong những thành viên của chúng, như thế mới
có thể như Mạc Hoài Nhân, gió to mưa lớn cũng không sợ.
Nghĩ vậy tôi đứng dậy: “Lâm tổng
giám... Chuyện hôm nay
thật ra do tôi sai trước.”
“Hử?” Lâm ma nữ nhìn tôi.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi.
“Lâm tổng giám, chuyện hôm nay là
lỗi của tôi, phó ban Liêu nói chuyện cô ấy nhưng tôi lại chen vào nên mới thành
ra cãi nhau. Hơn nữa phó ban Liêu vừa có công vừa vất vả vì công ty, chỉ vì
chuyện này mà giáng chức cô ấy thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của
phòng ban họ.” Cùng lắm chỉ là trừ lương tôi thôi mà.
“Ai cần anh giả vờ nói hộ tôi!”
Phó ban Liêu quát lên.
Ai ngờ Lâm ma nữ đập bàn cái
“rầm”: “Được, anh sai chứ gì? Thế thì cũng không cần làm phó ban tổng hợp gì
nữa! Hà Khả, ghi cả hai người họ lại, mai trao trả chức vụ!”
“Á!”
Lần này thì xong hẳn rồi.
Phó ban Liêu dường như vẫn muốn
vùng vẫy, đứng dậy nói: “Lâm tổng giám, chị đuổi tôi luôn đi!” rồi nhìn sang
tôi: “Ân Nhiên, lần này chúng ta không ai nợ ai, tôi không đến nỗi cần anh
thương hại!” Tôi ngửa mặt lên thở dài, biết thế đã không ra mặt.
Lâm ma nữ cười khẩy: “Mọi người
đều là đồng nghiệp, đâu cần phải tôi sống anh chết mới thôi phải không? Có cần
tôi tác thành cho hai người không?”
Con người Lâm ma nữ thật mâu
thuẫn, càng hiểu cô ta càng cảm thấy cô ta cao thâm khó lường...
Thấy chúng tôi không nói gì, cô
ta nói: “Tôi chỉ cần nghe một lời xin lỗi thì có thể bỏ qua tất cả.”
Tôi không muốn vì thể diện mà
chịu chết, liền đứng dậy: “Lâm tổng giám... tôi xin lỗi!”
“Không phải anh! Ngồi xuống!” Lâm
ma nữ quát.
Không phải tôi? Vậy thì là phó
ban Liêu rồi? Tôi ngồi xuống thấy phó ban Liêu đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối
cùng cũng không muốn chết vì giữ thể diện: “Lâm tổng giám, tôi xin lỗi!”
“Không phải tôi!” Lâm ma nữ đanh
mặt nói.
Phó ban Liêu quay sang tôi, Lâm
ma nữ lại quát: “Không phải anh ta!”
Thế là sao? Không bắt phó ban
Liêu xin lỗi Lâm ma nữ, cũng không phải tôi, vậy thì xin lỗi ai đây?
Mãi lâu sau phó ban Liêu mới chợt
hiểu, cung kính nhìn sang Bạch Khiết: “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Bạch Khiết ngạc nhiên mãi, rồi
mới đáp: “Chị Liêu, chị không sai...”
Lâm ma nữ lại bắt đầu: “Còn không
trở về vị trí làm việc. Công ty trả lương để các anh các chị ở đây diễn kịch
chắc? Về vị trí hết cho tôi!”
Ra khỏi phòng hợp, phó ban Liêu
chân thành bắt tay tôi một cái: “Tôi không muốn nói nhiều lời thừa thãi, sau
này mọi người quan tâm lẫn nhau nhé!”
Lâm yêu bà này, tôi sống từ thế
kỷ hai mươi đến thế kỷ hai mốt rồi, mà đây là lần đầu tiên thấy một người phụ
nữ cực phẩm như cô ta.
Hết giờ làm, trong văn phòng
trống huơ trống hoác, tiếng giày cao gót gấp gáp vang lên. Trần Vũ Hàn đến:
“Không đói à?”
Tôi ngẩng lên: “Vũ Hàn.”
Cô ấy vẫn lạnh lùng như thế: “Tôi
nghe nói chuyện hôm nay rồi, tôi rất cảm động, nhưng lòng tốt của anh với tôi
không thể chỉ dùng một câu cảm ơn là có thể báo đáp. Anh cũng biết tôi không
biết thể hiện tình cảm lắm. n Nhiên...”
Đây là lần đầu tiên cô ấy gọi tên
tôi, Trần Vũ Hàn rất ít khi gọi tên người khác, cũng không biết vì sao.
“Cả đời này tôi sẽ không quên
những gì anh đã làm cho tôi. Nói nhiều lời cảm kích quá lại thành ra giả dối,
tôi đi đây, còn phải gặp khách hàng nữa. Đúng rồi, có một cô gái đang đợi anh!”
Nói rồi cô ấy bỏ đi như một cơn gió...
Có người đợi tôi về? Ai vậy? Lâm
ma nữ sao? Ặc, sao tôi lại nghĩ đến cô ta chứ?
Mấy giây sau tôi chìm đắm trong
đống ý tưởng quảng cáo...
Văn phòng ngày một yên tĩnh, có
lẽ mọi người về hết rồi. Những người như tôi khác với những đồng nghiệp khác,
họ còn có bạn bè, người thân đang đợi, tan làm có thể về tận hưởng niềm vui bên
gia đình. Cuộc sống của tôi là một cái vòng luẩn quẩn, sáng dậy đi làm, đến kho
rồi lên ban tổng hợp, khi t