
đừng có để người khác nhìn thấy, nếu không thì phiền phức lắm đấy!”
Lâm ma nữ, cô không nói tôi cũng
biết rồi.
Vì Trần Vũ Hàn, vì năm vạn tiền
thưởng, nhất định tôi sẽ cố gắng, dù có phải nghĩ nát cả óc ra!
Ra khỏi văn phòng, tôi thấy Mạc
Hoài Nhân và một nữ đồng nghiệp đang ve vãn nhau. Hắn ta thỉnh thoảng lại thò
tay chạm vào mông người ta. Tôi thật sự khâm phục tên khốn đó, sao hắn có thể
không bận tâm thanh danh của mình như thế chứ? Rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì mà
có thể không sợ trời chẳng sợ đất ở trong công ty này?
Thấy tôi, Mạc Hoài Nhân liền rụt
tay về, tuy “giao tình" của tôi với hắn dường như rất tốt, nhưng hắn cũng
biết tôi cực ghét những hành vi đó của hắn. Có thể hắn bị trở ngại tâm lý vì
trước đây bị tôi đánh. Nói chung là khi thấy tôi trong văn phòng là hắn không
dám làm loạn nữa.
Đồng nghiệp nữ trong văn phòng
đều khá phục tôi, dần dần, khi thấy thái độ thẳng thắn, làm việc chăm chỉ của
tôi, mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ về vụ tôi nhìn trộm và lấy trộm nội y của
đồng nghiệp nữ, cũng dần nói chuyện với tôi chứ không còn thái độ kỳ thị trước
đây nữa.
Tôi ngồi ở bàn làm việc xem những
bản kế hoạch kia. Lâm ma nữ cũng tốt với tôi thật, còn lấy bút chì khoanh những
sáng kiến tốt, muốn tôi đúc rút tinh hoa từ đó, biên tập ra một bản kế hoạch tốt
nhất. Thấy cô ta chăm sóc đặc biệt như thế, tôi lại nhớ đến cô ta từng dùng hơi
ấm của mình khiến tôi tan chảy trong sự vuốt ve của cô ta, từng dùng đôi môi đỏ
mọng kia khiến tôi mất hồn trong đêm dài vô tận. Nghĩ đến đây, từng đợt sóng
tình trong tôi lại nổi lên. Tại sao cô ta lại tốt với tôi như thế? Lẽ nào cô ta
thật sự muốn lung lạc tôi, để tôi và Mạc Hoài Nhân cùng làm nên chuyện lớn sao?
Phó tổng giám Tào cũng đã có hành
động rồi, tối hôm đó tôi và Bạch Khiết khiến hắn mất mặt như vậy, lẽ nào hắn sẽ
tha cho tôi? Mục tiêu đầu tiên khiến Bạch Khiết tiếp cận phó tổng giám Tào là
muốn hắn ta giúp Trần Vũ Hàn làm người đại diện, mục tiêu cuối cùng là cho Trần
Vũ Hàn được thuận buồm xuôi gió trong công ty Ức Vạn này. Nhưng phó tổng giám
Tào bắt đầu chèn ép từ chỗ Trần Vũ Hàn rồi, hắn đích thân xuống kiểm tra, nói
Trần Vũ Hàn trong giờ làm mà lên mạng làm việc riêng, còn hủy bỏ tư cách tham
gia cạnh tranh của cô ấy. Thật ra trong công ty có ai không lên mạng lướt web
đây, nhưng hắn chỉ bắt lỗi có mình Trần Vũ Hàn.
Nhưng điều phó tổng giám Tào
không thể ngờ tới là tôi và Lâm ma nữ lại có giao hẹn này, thật ra cũng không
coi là giao hẹn, rõ ràng là cho tôi chắc chắn thắng rồi. Cũng có nghĩa là Trần
Vũ Hàn chắc chắn sẽ làm người đại diện hình tượng cho công ty. Dù Vương Hoa Sơn
có ngăn cản cũng không được, tay họ Tào đó muốn làm châu chấu đá xe sao?
Tôi cũng không thèm cãi nhau với
hắn, mặc kệ, cho hắn vui mấy ngày rồi rơi xuống hố băng cũng được, cũng giống
cái cảm giác băng hỏa kỳ diệu mà Lâm ma nữ mang đến cho tôi vậy...
Bạch Khiết còn căng thẳng hơn
tôi, ăn trưa trong nhà ăn công ty, cô ấy ở ngồi bên cạnh tôi vẻ mặt đầy u oán:
“Ân Nhiên.”
Bạch Khiết xuất hiện ở đâu là trở
thành tâm điểm chú ý ở đó. Kiểu tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn của đàn ông này
khác với kiểu thu hút biến thái của Lâm ma nữ. Bình thường tôi cũng sợ người
trong công ty nói ra nói vào nên cũng ít khi tìm gặp cô ấy. Loại người hóng hớt
buôn chuyện còn manh động hơn lũ paparazzi của báo lá cải, nếu bạn không có khả
năng chịu đựng nhất định thì tinh thần rất dễ sụp đổ. Ngay cả khi công khai nói
chuyện vài câu mà trong công ty lập tức đã có lời đồn: “Cậu nhìn xem hôm nay
Bạch Khiết ăn mặc thế kia có phải muốn quyến rũ...”, “Chị nhìn kìa, Bạch Khiết
sắc mặt đỏ hồng lên thế kia, có phải tối qua làm gì gì đó...”, “Cô thấy Bạch
Khiết đang dựa vào ai kia không, muốn bán thân để trèo cao rồi...”, “Cô thì
hiểu cái gì? Người ta như thế gọi là tận dụng một cách hợp lý ưu thế của bản
thân, cô có không?”
Nói chung là một lũ vô vị...
Tôi vừa ăn vừa nói: “Chị Bạch,
đám người hóng hớt lại bắt đầu đấy...”
“Tự mình biết mình là được rồi,
việc gì phải bận tâm người khác nghĩ thế nào?”
Ai ngờ một cô gái không sợ chết,
lớn tiếng khiêu khích: “Người nào đó của phòng thị trường chúng ta, trước kia
theo giám đốc Trịnh được chức giám đốc nội vụ, sau đó theo phó tổng giám Tào
thì thành giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng. Giờ lại theo một anh chàng đẹp
trai mặc đồ hiệu, cũng không biết là muốn theo người ta để thăng tiến hay là
muốn khỏi cô đơn vào ban đêm đây?!” Những kẻ nói ra câu này thường là do đố kỵ,
ganh ghét.
Tôi nổi giận định đứng dậy cãi
nhau với cô ta thì Bạch Khiết kéo áo tôi lại, lắc đầu ra ý đừng.
Tiếng của người kia lại vang lên:
“Không biết mọi người có biết Võ Tắc Thiên trong lịch sử làm thế nào lại trở
thành hoàng đế không? Nghe nói là dùng sắc đẹp mê hoặc lòng người, không ngờ
thời hiện đại này cũng có một phiên bản chân thực như thế. Thật là chẳng trinh
tiết chút nào, chẳng trách mà chồng bỏ đi theo người khác còn đẩy hết trách
nhiệm cho người ta. Nếu chúng ta cũng làm như cô ta, chỉ sợ chết rồi cũng không
dám gặ