
xa xăm vọng lại đầy ai oán.
Đến khi
vào phòng bao, cô mới phát hiện ra mười mấy người quây quần bên nhau, đều là
những gương mặt quen thuộc. Chơi oẳn tù xì uống rượu, không khí rất náo nhiệt.
Trì Nhuệ giơ tay chào, cao giọng nói: "Hey, cậu đến rồi! Ngồi đấy!",
đoạn trỏ vào vị trí ngay cạnh mình.
Lâm Nặc
bước sang, lấy món quà vừa mua ra, Triệu Giai nhoài người nắm lấy tay cô lắc
nhẹ: "Sao chị đến muộn vậy? Uống rượu hay hát? Hát thì em hát cùng, uống
rượu thì chịu thôi, em sắp không xong rồi”.
Lâm Nặc
cũng thấy cô uống khá nhiều, gò má ửng đỏ, sóng mắt sóng sánh.
Cô bật
một lon bia, gõ nhẹ lên chiếc bàn thấp, âm thanh xung quanh quá lớn, cô phải
hét lớn với Trì Nhuệ: "Sinh nhật vui vẻ!", rồi ngửa cổ uống vài ngụm.
Trì
Nhuệ gật gù, uống xong liền xoay người giành mic.
Thế
nhưng người đó chẳng chịu nhường, cứ giữ rịt chiếc mic trong lồng ngực, giọng
hát đứt quãng, hệt như giọng Lâm Nặc nghe thấy trước đó.
Cô cảm
thấy giọng hát này rất quen, bất giác đưa mắt nhìn
Ánh đèn
trong phòng bao nhấp nháy chuyển động đến hoa cả mắt, đối phương ngồi bó gối
một góc trên sofa, tựa vào lưng ai đó, dáng vẻ như đã say nhưng Lâm Nặc vẫn
nhìn thấy rất rõ người đó.
Cô hơi
nhướn mày, chẳng kịp nói gì thì nghe thấy tiếng Triệu Giai gọi: "Đình Tiểu
Quân, chị không thấy Trì Nhuệ đang muốn hát sao? Chị giành với anh ấy làm gì?
Đã hát cả buổi rồi, chị cứ làm như đang là live show của riêng mình ấy! Phiền
không cơ chứ!...". Câu cuối cùng cô chỉ khẽ lầu bầu, nghe như đang bất mãn.
Lâm Nặc
bật cười, cảm thấy cô gái này vẫn chưa trưởng thành, không kìm được đưa tay kéo
Triệu Giai, nói giọng dỗ dành: "Em hát bài nào? Mau chọn đi, lát nữa chị
em mình cùng hát".
Quả
nhiên Triệu Giai nghe theo vội chọn bài, còn cô xoay người lấy bia, nào ngờ vừa
quay sang liền bắt gặp ánh mắt của Đinh Tiểu Quân.
Tuy
ánh sáng mờ ảo nhưng hai người đều biết rằng đối phương đang nhìn mình, Trì
Nhuệ thì cứ đòi mic thật ra anh đã say rồi. Đinh Tiểu Quân giúi mic vào tay
anh, đứng phắt dậy, cười đùa cùng đồng nghiệp rồi bước đến trước mặt Lâm Nặc.
Hơn hai
năm không gặp nhau, chẳng có mấy lời hàn huyên thăm hỏi, Đinh Tiểu Quân lục tìm
trong túi xách tay hồi lâu, rút ra thứ gì đó rồi đặt ngay trước mặt Lâm Nặc,
nói: “Lần này tôi cố ý đến tìm cô"
Chiếc
cúc áo nhỏ bằng bạc tinh xảo trong lòng bàn tay Đinh Tiểu Quân, vừa lúc chiếc
đèn chiếu xoay tròn lướt qua, ánh sáng mờ ảo thoắt lóe lên.
Đinh
Tiểu Quân chẳng nói gì chỉ lặng im, nhưng trái tim Lâm Nặc lại chấn động, kinh
ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
Thực ra,
xung quanh vẫn ồn áo huyên náo nhưng Lâm Nặc lại như nghe thấy một âm thanh
khác, suy nghĩ lướt nhanh, chưa bao giờ đầu óc cô lại nhanh nhay đến vậy.
Cô cũng
đứng dậy, nhìn Đinh Tiểu Quân hồi lâu rồi nhận lấy chiếc cúc áo của mình. Lúc
này mới mỉm cười, khó hiểu nói: "... Hóa ra cô và anh ấy ở bên nhau".
Cô cảm
thấy thật hoang đường và hỗn loạn, như chợt bừng tỉnh. Cùng làm việc tại công
ty con ở Hàng Châu, hóa ra Từ Chỉ An chính là bạn trai trong tin đồn của Đinh
Tiểu Quân, còn là đối tượng tiến đến hôn nhân.
Họ ra
khỏi phòng bao, tìm nơi yên tĩnh, Đinh Tiểu Quân nói: "Tôi phát hiện thấy
dưới ghế ngồi trên xe".
Lâm Nặc
hỏi: "Sao cô biết là của tôi?".
"Tôi
xem trộm nhật ký điện thoại của anh ấy, trong đó có số của cô" Như cảm
thấy hổ thẹn vì hành động này, Đinh Tiểu Quân dừng lại, rồi lại nói: "Tuy
là mấy hôm đó anh ấy nói là bận việc nhưng tôi biết rằng thực ra là vì
cô". Lời lẽ thốt ra, chẳng rõ chất chứa bao nhiêu phẫn uất, nhưng Lâm Nặc
cảm nhận được câu nói mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng
cô chẳng nói gì dường như thật sự thấy mình đuối lý. Nhớ đến hôm đó đi ăn cùng
Từ Chỉ An, giữa chừng thấy tin nhắn đến không ngừng cô còn thuận miệng trêu đùa
anh, hỏi anh có phải bạn gái nhắn không nhưng anh phủ nhận nên cô cũng chẳng
nghĩ ngợi nhiều nữa.
Thực ra
vốn dĩ chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều làm gì, bởi lẽ cô không quan tâm đến đời
tư của anh.
Thế
nhưng hiện giờ thân phận của Đinh Tiểu Quân vừa sáng tỏ, không những thế cô ấy
còn ám chỉ giữa Lâm Nặc và Từ Chỉ An đã xảy ra chuyện.
Lâm Nặc
chẳng thể nói rõ hôm đó đã xảy ra chuyện gì, ngẫm nghĩ hồi lâu, đành giải
thích: "Cô đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ cùng nhau đi ăn cơm, sau đó anh ấy
lái xe đưa tôi về, mãi đến lúc về nhà mới phát hiện làm mất cúc áo, tôi vẫn còn
đang buồn bực đấy...".
Cô mỉm
cười nhưng chẳng thể nói tiếp vì Đinh Tiểu Quân bỗng cắt ngang: "Rốt cuộc
tôi có chỗ nào không bằng cô chứ?".
Cô sửng
sốt, trông thấy đối phương nhìn mình trân trân, thực sự chẳng thể hiểu nào
được, giọng Đinh Tiểu Quân lạnh lùng: "Lâm Nặc, tôi có chỗ nào không bằng
cô chứ? Là trình độ học vấn hay năng lực làm việc? Vậy mà từ khi bắt đầu phỏng
vấn xin việc, cô lúc nào cũng tranh giành với tôi. Hôm đó, rõ ràng là biểu hiện
của tôi tốt hơn nhưng sau đó cô lại trả lời bằng tiếng Anh! Cho qua đi, khi đó
tôi còn tán dương cô, cô gái này quả thực lanh lợi biết cách tận dụng ưu thế
của mình, có lẽ sau này sẽ trở thành đối thủ cạnh