
ngắn
ngủi cô liền cảm thấy mi mắt nặng dần, khép mắt trong cơn mệt mỏi.
Hơi thở
quen thuộc kề bên, từ đầu đến cuối cô quyết không buông.
Cuối
cùng, Giang Doãn Chính gọi cô dậy, đi thẳng vào phòng, anh nói: "Em đi tắm
đi".
Cô bước
vào phòng tắm, rất mực ngoan ngoãn.
Cô thực
sự cần thư giãn, làn nước nóng ấm chảy trên người, các dây thần kinh đều dãn
ra, vết thương trên môi khẽ nhói đau.
Đứng
dưới vòi hoa sen đúng nửa tiếng đồng hồ, Lâm Nặc mới bước ra, mái tóc đẫm nước
nhỏ xuống. Vì không có quần áo thay, cô đành khoác áo choàng tắm của khách sạn.
Áo choàng hơi rộng, tay áo phải xắn lên vài lớp, chiếc áo thùng thà thùng thình
càng tôn thêm dáng vẻ lung linh kiều diễm của cô.
Tinh
thần cô đã khá lên nhiều, tuy mắt vẫn sưng do khóc quá lâu lại nức nở nên vừa
gặp ánh mắt Giang Doãn Chính cô liền quay đầu đi.
Thực ra
lúc trong phòng tắm, cô sợ rằng anh sẽ đột ngột bỏ đi, sợ rằng anh đi tìm Từ
Chỉ An, thế nhưng khi bước ra cô liền thấy anh đứng bên cửa sổ, rèm cửa vẫn
chưa kéo lại, bên ngoài màn đêm đặc quánh.
Ngắm
nhìn bóng dáng trầm ngâm của anh, Lâm Nặc khẽ hắng giọng, lúc này mới phát hiện
ra giọng khản đặc.
Giang
Doãn Chính quay người lại, sắc mặt ôn hòa, trông thấy thân hình bé nhỏ của cô
dường như lọt thỏm trong lớp áo choàng, cực kỳ đáng yêu, không kìm được khẽ mỉm
cười rồi nói: "Đỡ hơn rồi chứ?".
Cô gật
đầu, trông thấy anh lại chau mày, thẫn thờ ngón tay thon dài khẽ chạm vào khóe
môi cô.
Ngón
tay anh ấm áp, lướt qua vết thương của cô chẳng đau chút nào, bất giác cô mím
chặt môi, nói: "Không sao".
Anh
hỏi: "Đói không? Ăn chút gì đi hẵng ngủ".
Cô thật
sự rất đói, cố sức vùng vẫy trong xe hồi lâu tiếp đó lại khóc một trận, tiêu
hao khá nhiều thể lực, vì vậy khi nhân viên phục vụ đưa thức ăn khuya đến, cô
chẳng để ý gì nữa, ngồi xuống cắm cúi ăn, chỉ kém hổ đói vồ mồi mà thôi.
Những
chiếc sủi cảo nhỏ xinh, lớp vỏ ngoài mỏng manh bao bọc nhân bánh đầy đặn, óng
ánh trong suốt, hơi nóng bốc lên nghi ngút, thơm phức đầy hấp dẫn.
Một lúc
sau, cô cảm thấy không gian quá tĩnh lặng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt
của Giang Doãn Chính, dường như anh vẫn nhìn cô, lặng lẽ từ đầu đến cuối, đáy
mắt sâu đen với tia sáng rất nhạt đang chuyển động yếu ớt, một sức mạnh thần
kỳ, khiến người ta an lòng.
Cô mỉm
cười, lúc này mới sực nhớ ra, vội hỏi: "Anh ăn không?".
Chiếc
đèn đầu giường chiếu lên làn da trắng như tuyết của cô vừa ăn xong cuối cùng
sắc mặt đã hồng hào trở lại, lúc này đôi mắt đen láy ấy liếc nhìn anh, nụ cười
tuy nhẹ nhưng rạng ngời, ánh sáng như nhảy múa trên khuôn mặt cô, dường như cô
đã quên hết những chuyện không vui trước đó, tràn đầy sức sống.
Giang
Doãn Chính đứng dậy con tim khẽ xao động, chẳng nói lời nào, anh nghiêng người
khẽ hôn lên đôi môi cô.
Hệt như
chạm phải luồng điện, sự việc mấy tiếng đồng hồ trước lại nhảy nhót trong tâm
trí cô, Lâm Nặc bỗng thấy hoảng sợ nhưng bàn tay của Giang Doãn Chính đã giữ
chặt lấy gương mặt cô, lòng bàn tay anh ấm áp, động tác dịu dàng, như vỗ về, như
dỗ dành, thấp giọng nói: "Đừng sợ".
Cô sửng
sốt, đôi môi anh lần nữa lướt trên bờ môi cô, cảm giác quen thuộc thoáng chốc
quay trở lại, bao trùm lấy toàn bộ các giác quan của cô.
Cô thật
sự không sợ hãi, bởi lẽ lần này không giống với ban nãy, giờ phút này người đối
diện với cô chính là anh.
Món sủi
cảo vẫn đang bốc khói nhẹ trong chiếc bát sứ màu trắng đã bị cho vào quên lãng,
chiếc thìa nhỏ vốn cầm trong tay rơi vào trong bát cùng tiếng keng ngân lên. Cô
ngần ngừ vươn tay ra nắm lấy áo anh, dường như giờ phút này cô chẳng thể nhớ gì
nữa, điều duy nhất cô có thể làm là đón nhận và đáp trả lại theo tiềm thức.
Cô nhớ
anh, những chuyện khác chẳng muốn nghĩ đến nữa, như không hề có quá khứ cũng
chẳng có tương lai, đêm nay cô bất chấp mọi thứ.
Bị anh
đè xuống giường, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, phảng phất còn có mùi
hương khác, rất nhẹ, có lẽ là mùi nước hoa của anh.
Cô mở
mắt thật to, nhìn thẳng vào anh, thì thầm: "Em yêu anh...”, âm thanh nhỏ
dần rồi biến mất trong một nụ hôn sâu.
Sáng
sớm hôm sau, Lâm Nặc thức dậy, cảm thấy tỉnh táo đến lạ thường.
Hơi thở
Giang Doãn Chính sát bên thùy tai, vẫn giữ nguyên tư thế khi chìm vào giấc ngủ
lúc nửa đêm, tay anh vòng sang ôm chặt lấy eo cô.
Rèm cửa
được kéo hết ra, ánh sáng xuyên qua màn sương mù mỏng chiếu vào, cô đưa tay
nhặt chiếc áo dưới đất vô tình chạm vào áo sơ mi của Giang Doãn Chính.
Lâm Nặc
cầm lên nhìn rồi trả lại chỗ cũ, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay anh.
Chiếc
quần bò vẫn tươm tất, áo sơ mi nhăn nhúm lại bị đứt một chiếc cúc áo ngay trước
ngực, cô cúi đầu chỉnh trang một lúc, sau lưng bỗng vang lên giọng nói:
"Em định đi đâu?".
Không
biết Giang Doãn Chính đã thức giấc tự lúc nào, nhìn cô, mặt không chút cảm xúc.
Cô lúng
túng nói: "Em phải về khách sạn dọn hành lý, em bay chuyến sáng".
Anh
ngồi dậy, thâm trầm nhìn cô, nói: "Đi cùng anh luôn", rồi xoay người
bước xuống giường tìm quần áo.
"Không
cần đâu", cô từ chối không chút suy nghĩ, né tránh ánh mắ