
t anh, như e thẹn
lại như đang chột dạ.
Giang
Doãn Chính dừng lại, mặt trời từ từ nhô cao chói mắt, anh nheo mắt hỏi:
"Không cần đâu là ý gì vậy?".
Không
phải cô không nhớ sự việc xảy ra trong khách sạn hôm đi nghỉ mát, tuy khi đó cô
say nhưng cô vẫn lắc đầu nói: "Không cần đâu", ra sức phân rõ ranh
giới, cố chấp đến gần như đoạn tuyệt.
Đó là
lần đầu tiên có người phụ nữ khiến anh tức giận đến vậy.
Trong
lòng anh đã có dự cảm, quả nhiên ngay sau đó cô nói: "Chúng ta mạnh ai nấy
đi thôi", xoay người toan mở cửa.
Anh
đang cài áo, bất giác ngón tay siết chặt lại, lạnh lùng nói: "Vậy chuyện
tối qua là thế nào?".
Lâm Nặc
như bị trúng tà, tim đập loạn nhịp, thấp giọng nói câu gì đó, giọng nói nhỏ lại
nhanh đến cả cô cũng chẳng nghe rõ, cúi mặt mò cửa bước đi, chốt cửa kêu tiếng
“cạch” một tiếng, cùng lúc đó, sau lưng chợt vang lên tiếng động lớn
Cô giật
mình, vội quay lại.
Chiếc
bình hoa trên bàn cạnh cửa sổ bị Giang Doãn Chính hất xuống lăn sang một bên.
Vì lực va mạnh, chiếc bình đập vào tường, vỡ tan tành, mảnh vỡ văng khắp nơi.
Thậm
chí mảnh vỡ còn bắn đến bên chân cô, bất giác cô lui về sau, đối diện anh, đáy
mắt thăm thẳm của anh thấp thoáng hơi lạnh thấu xương.
Giang
Doãn Chính thở gấp, ngực phập phồng, thực sự rất tức giận, không chỉ giận cô mà
còn giận chính mình. Hệt như bị trúng tà, ma đưa lối quỷ dẫn đường mới bị cô
làm cho tức giận một cách dễ dàng như thế vậy nhưng ngay cả thời khắc quan
trọng cùng chẳng thể nào dứt bỏ cô.
Hệt như
tối qua, cô yếu đuối bất lực nắm lấy áo anh, anh cũng muốn buông tay bỏ mặc mà
rời đi. Nhưng rốt cuộc anh chẳng thể làm được.
Tựa như
lần trước cô phải khâu mấy mũi, anh ở bên rồi lại nếm trải nỗi đau khi bị cô
làm tổn thương, lần này cũng đau đớn như thế... Nhưng vẫn không nỡ buông bỏ thế
nên ngay cả hôn cũng dịu dàng, lo sợ cô bị tổn thương.
Thực
ra, những chuyện anh không làm được còn rất nhiều, kể cả việc tìm người thay
thế vị trí cô trong lòng mình.
Lâm Nặc
đứng bên cửa, dáng vẻ sợ hãi, bàn tay vẫn đặt trên nắm đấm.
Anh hít
một hơi thật sâu, nhẫn nhịn hỏi: "Vừa rồi em nói gì? Nói lại lần nữa
đi". Giọng đỉệu chẳng chút trầm bổng.
Anh
trước giờ là vậy, càng giận dữ giọng càng bình tĩnh, Lâm Nặc hiểu rất rõ điểm
này, lúc này vẫn nghiến răng, mạnh bạo nói: "Việc tối qua không nên xảy
ra...". Ngưng một lát, né tránh ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng của anh,
cô tiếp lời: "Chẳng qua là vì sợ hãi và cô đơn". Cô coi anh như công
cụ tiêu khiển để xua đi sự cô đơn và giá lạnh, lời còn chưa dứt đến cả cô cũng
cảm thấy kinh ngạc.
Cả gian
phòng chìm ngập trong im lặng.
Rất lâu
sau, cô thấy anh nhấc tay lên, ngón tay thon dài chỉ về phía cửa, nói: "Em
đi đi", sắc mặt như phủ một lớp sương lạnh giá.
Buổi
sáng ban mai thành phố Hàng Châu đầy nhộn nhịp, vừa đúng thứ Hai, trên phố đều
là những người đi làm sớm, tay cầm bánh mì, sữa đậu nành vẻ mặt vội vã. Lâm Nặc
lướt đi trong dòng người, trông thấy các quầy hàng bày đầy trên vỉa hè chỉ tiếc
là cô chẳng có một xu dính túi.
Đi một
đoạn, hỏi thăm người đi đường, mới biết khách sạn cô ở cách đấy rất xa, khu X
này cô không thông thuộc thế là cô đành bắt taxi, đến khách sạn mới thú thật;
"Tôi không mang theo tiền, anh có thể đi cùng với tôi vào lấy được
không?".
Tài xế
thấy cô là con gái, lại nói giọng địa phương khác, hoài nghi nhìn cô, rốt cuộc
đành theo cô vào trong thu tiền.
Tiếp đó
là xác nhận thân phận, bù thẻ phòng, mất một thời gian mới xong. Tài xế đợi đến
nỗi mất cả kiên nhẫn, lúc thu tiền, nói: "Cô gái à, tôi bị cô làm lỡ mất
mấy cuốc xe rồi đó".
Lâm Nặc
cũng cảm thấy vô cùng áy náy, dứt khoát không nhận tiền thừa, tươi cười tiễn
anh ra cửa.
Cô ngồi
xuống khẽ thở phào, lại nhớ đến Giang Doãn Chính.
Việc
xảy ra đêm qua phần nhiều là do nội tâm yếu đuối, trong lúc đam mê mãnh liệt
trỗi dậy, cô thậm chí đã nghĩ rằng, cứ tiếp tục như vậy, cứ thế yêu thôi, chẳng
cần suy nghĩ đến kết quả cùng đường lùi làm gì.
Chỉ là
vì cô yêu anh.
Thế
nhưng mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng trên cơ thể anh chợt làm cô bừng tỉnh,
đó chẳng phải mùi nước hoa của anh mà giống với mùi nước hoa của phụ nữ, hương
thơm ngọt ngào mê hoặc lòng người, giống như nụ cười rạng rỡ của Vương Tịnh
Cô chỉ
thấy xót xa, có chút gì đó ấm ức pha lẫn sự nhục nhã. Lúc này, mới ý thức được
rằng, hóa ra tất cả đều đã muộn. Giữa hai người họ đã có người khác chen vào.
Không, có lẽ nên nói rằng, cô đã chen vào giữa hai người họ. Cứ tiếp tục như
vậy thì lại càng sai lầm.
Sau khi
quay về thành phố C, cô nhận được bưu phẩm gửi từ Hàng Châu, chiếc túi xách nhỏ
màu trắng ngọc trai kèm theo một mảnh giấy, chỉ vẻn vẹn hai chữ: Xin lỗi.
Lâm Nặc
rút điện thoại, xóa tất cả các tin báo cuộc gọi nhỡ trong máy rồi cất chiếc túi
xách đi, vờ như chẳng có chuyện gì tiếp tục cắm đầu làm việc.
Vài
ngày sau, Trì Nhuệ chủ động liên lạc với cô, lớn tiếng nói trong điện thoại:
"Mau đến hát Kara, sinh nhật tớ..." - Cảnh tượng huyên náo, giai điệu
trầm bổng du dương trong KTV, đâu đó giọng ca nữ