
c, Lâm Nặc...
Đầu óc
cô ong ong, sao lại là cô ấy?
Khi
Giang Doãn Chính tìm thấy Lâm Nặc thì nước mắt trên khuôn mặt cô đã khô, chỉ có
cơ thể vẫn đang run rẩy. Chỉ cần nhớ đến chuyện xảy ra trong xe vừa rồi, nhớ
đến sức mạnh khủng khiếp cùng ý đồ cưỡng bức của Từ Chỉ An là cô lại thấy sợ
hãi.
Điện
thoại nắm chặt trong tay, rõ ràng cô cảm thấy lạnh nhưng lòng bàn tay lại đầy
mồ hôi. Vừa rồi, chuông điện thoại reo vang không ngừng, thực ra cô không ngờ
rằng anh sẽ gọi điện lại, càng không ngờ rằng anh lại kiên trì đến vậy. Lòng xao
động, cuối cùng cô không nhịn được bèn nhận điện thoại.
Ngữ khí
của anh trong điện thoại không được tốt lắm nhưng cô bỗng thấy an lòng, rõ ràng
biết rằng không nên như thế nhưng cô đã quá mệt rồi, mệt đến mức toàn thân rã
rời, đến mức chỉ có thể đợi anh, chỉ muốn chờ anh.
Giang
Doãn Chính vội vả chạy đến, cô đang ngồi xổm dưới đất bàn chân đã tê dạị, rồi
anh cũng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô. Cô gần như chẳng suy nghĩ đưa tay
nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh.
Cảm
giác này tuyệt biết bao. Cô vùi mặt vào ngực anh, chẳng nói lời nào, chỉ cảm
thấy như chưa bao giờ yếu đuối hơn.
Thế
nhưng, chỉ cần ôm lấy anh, tất thảy mọi thứ đều ổn cả.
Giang
Doãn Chính không nói gì, ánh mắt sắc bén lướt qua toàn thân tả tơi và thảm hại
của cô, sắc mặt anh sa sầm. Cô ở ngay trước mắt, tay nắm lấy áo anh, chẳng rõ
vì ra sức hay vì sợ hãi mà tay cô run rẩy.
Anh
chau mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?", tay nắm chặt lấy vai cô.
Lúc này
anh mới phát hiện ra toàn thân cô đang run rẩy. Cô ở trong lòng anh, im lặng nhưng
lại như đang chịu ức, hệt như một con thú nhỏ mới sinh hoảng hốt, bơ vơ.
Anh khẽ
siết chặt tay, lại hỏi: "Từ Chỉ An đâu?". Giọng lạnh băng nhưng Lâm
Nặc lại nghe thấy sự tức giận ẩn giấu trong đó, cô cắn môi không nói gì, hồi
sau, cô lắc đầu hít một hơi thật sâu, hơi thơ vẫn chưa đều đặn trở lại.
Nơi đấy
cách phòng trà không xa lắm, chỉ một con phố, vả lại trước đó Từ Chỉ An chủ
động nói đưa cô về, giờ đây lại thành thế này, dường như mọi thứ đều rõ ràng cả
rồi.
Giang
Doãn Chính định đứng dậy nhưng vạt áo trước ngực lại bị kéo chặt lấy.
Lâm Nặc
ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi sưng đỏ nhưng có lẽ những giọt nước mắt ấy càng làm
đôi mắt đen láy của cô sáng long lanh, sáng đến mức gần như có thể trông rõ
hình ảnh phản chiếu của anh.
Cô nhìn
anh, ánh mắt tràn ngập sự khẩn cầu cùng vẻ mệt mỏi.
Trái
tim Giang Doãn Chính bỗng như mềm đi, quen nhau lâu vậy, đấy là lần đầu anh
trông thấy dáng vẻ này của cô. Trước đây ở bên cạnh nhau, anh không để cô chịu
chút ấm ức nào thế nhưng giờ đây cô với đôi mắt ầng ậc nước trông thật đáng
thương.
Cuối
cùng anh dịu dàng nói: "Chúng ta đi thôi", tay khẽ dùng sức dìu cô
đi.
Mãi đến
khi ánh đèn sau xe mất hút ở góc phố, Vương Tịnh mới gắng gượng vịn tường đi về
phía khu X, có lẽ do kiến trúc cũ kỹ, mặt tường bẩn thỉu loang lổ, chạm tay vào
lạnh băng, cô cảm thấy lòng mình càng ảm đạm, lạnh lẽo.
Hóa ra
mọi người đều sai, hoặc có lẽ đám bạn thân chỉ an ủi cô mà thôi. Thật ra, xưa
nay Giang Doãn Chính chưa bao giờ yêu cô, thế nên đến cả nụ hôn cũng hờ hững,
Cô cứ
ngỡ rằng anh là người như vậy, chẳng có điều gì khiến anh quan tâm, trái tim
anh dường như mãi mãi trên cao, khiến người ta phải ngước nhìn lên, chẳng cách
gì nắm lấy được.
Vậy mà
vừa rồi, anh lại dịu dàng ôm một người phụ nữ vào lòng, động tác cẩn trọng như
thể cầm một viên ngọc quý chỉ cần mạnh tay một chút là cô ấy sẽ vỡ ra.
Khoảnh
khắc ấy đến cả bóng lưng của anh cũng dịu đàng.
Từ xa,
có đèn xe sáng chói, lướt ngang qua cô rồi dần đi khuất. Cô giật mình bỗng nhớ
ra, chợt hiểu được tất cả.
Cuối
cùng cô đã nhớ ra mình gặp Lâm Nặc ở đâu.
Trông
Lâm Nặc rất quen, trên một tờ báo trước đấy rất lâu, khi đó tuy cô mới gặp
Giang Doãn Chính vài lần nhưng đã bắt đầu quan tâm đến tin tức của anh, biết
anh xuất hiện chốn công cộng thường dẫn theo bạn gái. Mỗi lần đều là gương mặt
xinh đẹp khác nhau, các cô gái với má lúm đồng tiền nở nụ cười tươi như hoa
trước ống kính.
Duy chỉ
có Lâm Nặc là khác, bức ảnh duy nhất bị chụp bị chính tay của Giang Doãn Chính
che nửa ống kính. Thế nên gương mặt cô trông không rõ. Khi đó anh nắm tay cô
ấy, nghiêng người che chắn, mặc dù đeo mắt kính râm cũng có thể nhận ra anh
đang không vui.
Hóa ra
là vậy.
Hóa ra
là vì quan tâm nên mới muốn bảo vệ, bảo vệ cô ấy tránh xa rắc rối phiền nhiễu
của công chúng.
Cô bỗng
nhớ đến sự dịu dàng của anh hôm tại phòng tập đánh cầu, nhớ đến sự hoảng hốt
thoáng qua trong mắt Giang Doãn Chính, cô chợt bừng tỉnh. Hôm đó anh nhìn cô,
hệt như thông qua cô mà thấy bóng dáng của một người khác mà thôi.
Thoáng
chốc lòng cô lạnh lẽo, thê lương.
Cuối
cùng cô cầm chiếc điện thoại gửi một tin nhắn, không biết lúc này anh có thời
gian xem không nhưng dù gì đã quen nhau vài tháng, lời chào tạm biệt cũng vẫn
cần thiết
Gần đó,
Lâm Nặc được Giang Doãn Chính đưa về khách sạn của anh.
Ngồi
trong xe, cuối cùng cô cũng kể sơ qua cho Giang Doãn Chính, chỉ vài câu