
mạc giản dị là thế, cũng chẳng trách vừa rồi bọn Lý Mộng không
khỏi giật mình kinh ngạc.
Nhà vệ
sinh nằm ở một góc khuất, trang trí sang trọng vô cùng.
Tựa
mình vào bồn rửa mặt đá hoa cương trong giây lát, Lâm Nặc cảm thấy được tim cô
đột nhiên đập rất nhanh do tác dụng của men rượu. Gương mặt cô trong gương đỏ
ửng, đôi mắt long lanh, trên thực tế đầu óc cô đã bắt đầu không còn linh hoạt
nữa.
Ưu điểm
duy nhất của việc này đó là ba chữ “Từ Chỉ An” cùng với tất cả chuyện không vui
khác lúc này đều đã nhạt nhòa trong đầu.
Không
lâu sau, lai thêm hai người phụ nữ trẻ nữa tiến vào, quần là áo lượt, sực nức
nước hoa, Lâm Nặc choáng váng đầu óc, miễn cưỡng rời khỏi khu vực yên tĩnh đó.
Nào ngờ
vừa đi ra được hai ba bước, cô liền bị một lực va đập mạnh đâm từ phía sau, cô
choạng vạng nhao người về phía trước. Đúng lúc cô quay đầu lại, hơi rượu nồng
nặc đã xộc lên.
Người
thanh niên đó đã say mèm, trên ngực áo sơ mi trắng lấm tấm vài vệt rượu đỏ
loang lổ, dưới cằm nhễu xuống vài giọt nước, mắt đỏ vằn những tia máu, vươn tay
ra muốn ôm chầm lấy cô.
Lâm Nặc
kinh ngạc, vội vàng đẩy ra, thế nhưng sau lưng là góc tường, vô ý đập ngay vào
vai, đau đến muốn thét lên.
Tên đó
ăn nói lè nhè, cử chỉ thô lỗ, Lâm Nặc cố sức giơ tay chặn lại, thế nhưng làm
sao chống lại được sức mạnh của đàn ông đang say rượu chứ?
Những
người phục vụ có mặt khắp mọi nơi giờ biến đi đằng nào rồi nhỉ? Cô nghiến răng
nổi cáu, gần như lấy hết sức bình sinh, khó khăn lắm mới vùng thoát khỏi vòng
tay của tên đó, quay ngoắt người như chú thỏ bỏ chạy như bay.
Thế
nhưng, mới chạy được hai bước thì thình lình “Binh” một tiếng liền đâm sầm ngã
vào một lồng ngực khác.
Lần này
một lúc sau, cô mới hoàn hồn lại.
Cũng vẫn
là một người đàn ông, hơn nữa, trên cơ thể còn vương mùi hương nước hoa thanh
mát, tựa như hương cỏ hoa sau cơn mưa mùa hạ.
Kỳ thực
Lâm Nặc cũng không hiểu bản thân mình thế nào, duy chỉ có một điều lúc này đây,
cô không còn thấy sợ hãi gì nữa, thậm chí nỗi hoảng loạn trước đó đã bị quét
sạch.
Đến khi
ngẩng mặt lên nhìn, cô lại sững sờ lần nữa.
Trong
ánh sáng mờ mờ ảo ảo đó là một đôi mắt đen sâu thẳm.
Trước
đây, Lâm Nặc chưa hề biết, lại có người mang đôi mắt thăm thẳm và sáng như vậy.
“Á… Xin
lỗi anh…”, trong tích tắc, nhận mình đang thất thố, cô vội lùi về sau một bước.
“Không
sao”, ánh mắt Giang Doãn Chính đảo một lượt trên mặt cô, trong mắt ánh lên sự
kinh ngạc, lướt về phía người đàn ông xiêu vẹo sau lưng cô.
Rõ ràng
người đó đầu óc không tỉnh táo, không ý thức được đã có thêm người thứ ba, cứ
bổ nhào về trước, quấn chặt không rời.
Lâm Nặc
vô cùng ác cảm di chuyển sang một bên, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã trông
thấy người đàn ông mảnh khảnh cao ráo, cô khẽ cắn môi.
Nửa
người Giang Doãn Chính khuất trong bóng tối, hai tay đút vào túi quần, cúi đầu
nhìn cô, khẽ nhướn mày.
Năm
phút sau, Lâm Nặc khẽ ngẩng đầu lên nói, “Cảm ơn anh”, nụ cười phản chiếu trong
đôi mắt đen sâu thẳm đối diện, dịu dàng ấm áp như mùa xuân.
Trước
khi quay lại phòng bao, Lâm Nặc không khỏi ngoái đầu nhìn lại, lúc này Giang
Doãn Chính đã đi xa, dưới ánh đèn mờ ảo chỉ còn nửa gương mặt trông nghiêng –
thanh tú, thờ ơ lãnh đạm, dường như đó là khí chất bẩm sinh của anh chẳng can
hệ gì đến thái độ.
Lâm Nặc
sững sờ, chỉ vì bóng hình mảnh khảnh gầy gầy ấy dường như cô đã gặp ở đâu đó,
có chút quen thuộc đến kỳ lạ. Tuy nhiên, não bộ chưa kịp hoạt động thì tiếng ồn
ào huyên náo đã ập vào xóa tan hồi ức mong manh ít ỏi ấy.
Đó là
ký ức về nghĩa trang lạnh lẽo, xơ xác, tiêu điều.
Thế
nhưng, đôi mắt ấy đã khắc sâu vào ký ức cô. Sau này hồi tưởng lại, cô vẫn không
khỏi kinh ngạc.
Ngày
hôm sau, cuối cùng Từ Chỉ An cũng xuất hiện.
Lúc đó,
Lâm Nặc đang xách hai phích nước bước ra khỏi phòng đun nước, chợt cảm thấy tay
nhẹ hẫng, quay đầu lại, chẳng rõ Từ Chỉ An đã đứng ngay cạnh tự lúc nào.
Lâm Nặc
quay đi, nhìn về phía trước chẳng nói lời nào. Sự chủ động tối qua của cô bị
khước từ, là một việc khiến người ta đau lòng và mất mặt. Vì vậy, lúc này cô
không có ý định nhượng bộ thêm nữa.
Thế mà,
từ lúc gặp Từ Chỉ An vẫn trầm mặc, chỉ xách nước giúp cô, hai người đi trên
đường, hệt như ngày trước, như một cặp tình nhân bình thường trong trường.
Đi được
một đoạn, anh mở miệng nói: “Tối nay ký túc xá bọn anh liên hoan, em cũng tham
gia nhé”.
Lâm Nặc
chẳng suy nghĩ nhiều, liền nói: “Không đi”. Giọng cô lạnh lùng, sau đó, mới
hoảng hốt bừng tỉnh, lối thoát tốt như vậy, sao cô lại bỏ lỡ như thế chứ! Thế
nhưng, tất cả chỉ là trong vô thức cô đã trả lời.
Quả
nhiên, Từ Chỉ An liếc nhìn cô rồi chẳng nói gì nữa.
Trong
lòng Lâm Nặc cũng chẳng rõ hối hận hay giận dữ nữa, khi về đến trước cửa ký túc
xá, cô nói, giọng hơi tức giận: “Lần sau anh mà như vậy nữa thì em mặc kệ anh
luôn đó!”.
Như vậy
nữa? Ý là nói chuyện ở bệnh viện hay là cú điện thoại tối qua? Thực ra ngay cả
cô cũng chẳng thể nói rõ. Thế nhưng, Từ Chỉ An chỉ lặng im trong giây lát, khẽ
gật đầu, thấy tinh thần cô khá lên, anh