
g điệu cùng dáng vẻ
công thức hóa nhưng lại không khiến cô cảm thấy xa lạ khác thường trái lại mang
cảm giác hưng phấn hứng khởi, vẫy tay giã từ thế giới u ám, mịt mù, rốt cuộc
vẫn còn có thể trông thấy ánh bình minh tươi sáng phía trước.
Ngoài
tình cảm ra, chí ít cô vẫn còn công việc, thật tuyệt biết bao!
Với sự
thức tỉnh này, gương mặt cô dần tỏa sáng, dù rằng còn mơ hồ nhưng vẫn có chút
khác biệt so với ngày thường.
Giang
Doãn Chính nhìn cô, đôi mắt đen nhánh ánh lên ý cười. Thật ra mọi chuyện đã bàn
bạc xong nhưng nhất thời anh vẫn chưa muốn để cô ra ngoài.
Rốt
cuộc cô lại có được niềm vui một lần nữa, còn anh cũng cảm thấy hài lòng vì
điều đó.
Giang
Doãn Chính bước ra khỏi thang máy, dừng lại nhìn người phía trước đon đả lại
gần, gật đầu: “Cậu Chính”.
Cánh
của phòng hé mở, anh liếc nhìn người đến thăm bệnh, lại nhìn sang gian phòng
phụ, điềm tĩnh tiến vào trong.
Giang
Tu ngồi trên sofa mềm mại, khẽ ngước mắt lên, nói: “À, con đến rồi”, giọng ông
trầm thấp toát lên vẻ uy nghiêm.
Giang
Doãn Chính bước đến đầu giường, hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ thấy thế nào?”.
“Cũng
tạm”, Chương Vân Như nói rồi nắm lấy cổ tay anh. Bàn tay bà hơi lạnh vì phải
thường xuyên truyền dịch, mu bàn tay vết kim tiêm hiện lên mờ mờ, lộ ra đường
gân tím xanh mảnh mai.
Bà cười
nói: “Mẹ và bố cùng đi ăn tối, món cháo trứng ở Lý Ký vẫn đậm đà như xưa, mười
mấy năm rồi mà hương vị vẫn chẳng đổi, gia truyền vẫn mãi là gia truyền, nghe
nói cả đầu bếp cũng không đổi”.
Giang
Doãn Chính nhìn mẹ đáp “Vâng” một tiếng, lòng không thoải mái nhưng khuôn mặt
chẳng biểu hiện gì.
Chương
Vân Như từ sau khi bị bệnh, rất hiếm khi bà vui vẻ như lúc này, khuôn mặt trang
điểm tươi cười rạng rỡ được ánh sáng chiếu vào lại càng thêm rực rỡ.
Nhưng
trong suy nghĩ của anh, nụ cười mang vẻ bất an ấy khiến anh chẳng thấy thoải
mái chút nào.
Chương
Vân Như nói: “Con ăn cơm chưa? Hay là ra ngoài ăn chút gì với bố đi, một chút
xíu cháo thì ‘thấm’ vào đâu chứ”, rồi bà đưa mắt nhìn sang Giang Tu ngồi ngay
cạnh như dò hỏi ý kiến của ông.
Giang
Doãn Chính vỗ vỗ bàn tay mẹ, nói: “Con vừa ăn xong”, rồi nhìn đi hướng khác
chẳng nói lời nào.
Giang
Tu đặt tờ tạp chí Kinh tế xuống, đẩy gọng kính trên sống mũi, đứng dậy thuận
tay vuốt nếp nhăn li ti trên quần rồi nói: “Anh phải đi đây. Con xuống dưới với
bố nhé!”.
Chương
Vân Như thất vọng, không kiềm được hỏi: “Không ngồi thêm một lát sao?”. Rồi bà
xoay sang Giang Doãn Chính: “Lát nữa con có lên đây không?”.
Vừa
đúng tám giờ, thời gian vẫn còn sớm, y tá vẫn chưa đến nhắc nhở uống thuốc nghỉ
ngơi, Giang Doãn Chính gật đầu: “Con sẽ lên ngay”.
Trong
một thoáng anh như trông thấy sự trống trải trong đôi mắt của mẹ, anh mím chặt
môi, khuôn mặt càng ủ dột, chẳng nói lời nào rời khỏi phòng bệnh.
Thật
ra, không phải anh không biết Giang Tu ngồi trong bệnh viện đến tận giờ này chỉ
vì ông biết hôm nay anh sẽ xuất hiện.
Quả
nhiên, ở trong thang máy cả hai chẳng ai nói gì với nhau, ra đến bãi đỗ xe thì
Giang Tu vẫy tay gọi anh vào trong xe.
Khoang
xe sang trọng thoải mái chỉ có hai cha con, Giang Tu hỏi: “Gần đây tình hình
công ty thế nào?”.
“Mọi
thứ vẫn như cũ”, Giang Doãn Chính đáp với giọng điệu lời ít ý nhiều cũng bởi
anh biết rõ ý ông không phải hỏi chuyện này.
Giang
Tu gật đầu, trầm ngâm hồi lâu, lại như vô tình khơi chuyện: “Gần đây Doãn Bình
rất có hứng thú với thị trường bất động sản trong nước, trước đó còn soạn thảo
một bản kế hoạch chi tiết fax từ Mỹ về, bố đã xem qua, có vài chỗ rất hay”.
Giang
Doãn Chính khẽ nhíu mày, khóe môi nhướn lên: “Ý của anh ấy là muốn về nước phải
không?”
Giang
Tu cũng chẳng giấu giếm gì, khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm thấp thoáng hàm ý sâu
xa.
Giang
Doãn Chính vờ như không trông thấy, chỉ hỏi: “Vậy công ty đầu tư bên Mỹ sẽ ra
sao?”.
Ai cũng
biết rằng Tập đoàn Dung Giang ban đầu chỉ dựa vào thương mại nhưng hiện giờ
lĩnh vực kinh doanh chủ yếu lại là bất động sản, doanh thu ở mảng này chiếm gần
70% doanh thu hàng năm của tổng công ty. Từ sau khi Giang Doãn Chính gia nhập
vào Tập đoàn Dung Giang thì mọi chuyện đều do anh quyết định, còn công ty đầu
tư bên Mỹ tuy rằng cũng sinh lợi nhưng so ra vẫn có khoảng cách nhất định.
Ngay từ
tháng Bảy, tháng Tám khi Giang Doãn Bình theo Giang Tu về nước, hai người đã
tranh cãi hai lần về vấn đề này, chẳng qua lúc đó mọi chuyện vẫn chưa sáng tỏ,
ý đồ của Doãn Bình cũng chưa rõ ràng, vì thế mà “tay trắng ra về” không thu
được kết quả gì.
Giờ đây
chính thức đề cập đến, chắc anh ta đã chuẩn bị kỹ càng, muốn chen chân vào vị
trí hiện tại của Giang Doãn Chính.
Không
phải Giang Doãn Chính không biết những việc này, chỉ là chẳng ngờ rằng đối
phương lại hành động nhanh đến vậy.
Bị anh
hỏi Giang Tu ngừng lại suy ngẫm, Giang Doãn Chính tiếp lời: “Nếu anh ấy muốn
tiếp quản mảng bất động sản của tập đoàn, bố và các cổ đông không phản đối thì
con cũng chẳng có ý kiến gì”, giọng ngắt quãng, anh cười nhạt: “Dù sao thì
chuyên ngành của con cũng là tài chính, môi trường làm v