XtGem Forum catalog
Nơi Cuối Con Đường

Nơi Cuối Con Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322912

Bình chọn: 9.5.00/10/291 lượt.

hắc đến anh với các bạn đồng nghiệp”.

Từ Chỉ

An lặng im hồi lâu thấp giọng đáp: “Ừ”, âm thanh khẽ ngân vang rồi tan biến dần

trong ống nghe.

Cô hỏi:

“Anh đang tăng ca à?”.

“Đâu

có”, anh mệt mỏi nói, “Bản thiết kế ngày mai làm xong rồi!”.

Cô trầm

ngâm: “…Hơn nửa tháng trời rồi, anh vất vả quá”. Hóa ra, hai người đã không

liên lạc với nhau gần hai mươi ngày.

Tình

cảm bắt đầu thế nào, vì sao từ nồng nàn, mãnh liệt lại trở thành lạnh nhạt?

Thời

gian chẳng phải là một loại vũ khí sắc bén gì mà hệt như lưỡi dao cùn, chậm rãi

từng chút, từng chút cắt đứt tất cả mối liên hệ tự lúc nào. Có lẽ lợi thế duy

nhất chính là, sự chia cắt khiến con người chẳng thể cảm nhận được nỗi đau đớn

triền miên.

Cuối

cùng, Từ Chỉ An hẹn Lâm Nặc ra ngoài gặp.

Thật ra

cô đã có linh cảm từ trước, thế nên tâm trạng vui đùa cũng biến mất. Khi cô đẩy

cửa trở vào trong, mọi người ngồi quanh bàn vẫn nói cười chuyện trò, hút thuốc,

khói thuốc vấn vít lơ lửng trên đầu.

Cô thu

dọn đồ đạc nói là có việc phải đi. Mọi người ngỡ rằng cô tìm cách thoái thác,

nói thế nào cũng chẳng dễ dàng buông tha cho cô.

Cuối

cùng thực sự tránh không được, cô đành trả lời đầy trịnh trọng: “Nụ hôn đầu của

mình là ở khu rừng nhỏ trong trường, cũng chẳng lãng mạn gì lắm, bởi lẽ rất

nhanh sau đó liền bị giáo viên bộ môn bắt gặp”.



người không cam lòng hỏi: “Rồi sao nữa?”.

“Thế

nên…”, cô ngẫm nghĩ, khẽ mỉm cười, “Dừng lại ngay lập tức”, khẽ đảo mắt, ra vẻ

thực sự nuối tiếc.

Cuối

cùng mọi người đành cho cô “qua ải”, uống thêm hai cốc bia coi như chịu phạt,

lúc này cô mới có thể rời khỏi nhà hàng.

Ánh

trăng nhàn nhạt, tựa như ánh trăng của một đêm bốn năm về trước. Khi đó cô tựa

vào lòng anh, cứ ngỡ rằng mãi mãi chẳng bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Đã

nhiều năm trôi qua, cô thực sự vẫn chưa quên, mọi thứ đều như hiển hiện ngay

trước mắt, kể cả tiếng chân của thầy giáo với mái tóc bạc phơ và cả ánh mắt hơi

bối rối của anh nữa.

Cũng

giống như bao người con gái khác, khi đó cô mong muốn hai người sẽ bên nhau

thiên trường địa cửu, và một thời gian rất dài sau đó cô vẫn luôn khẳng định là

như thế.

Vậy mà,

giờ đây cô đã hiểu, ước mong tựa như truyện cổ tích, khó lòng diễn ra trong

cuộc sống đời thực.

Vậy mà

khi ngồi đối diện với Từ Chỉ An, nghe thấy câu chia tay của anh, Lâm Nặc chẳng

ngăn được cơn đau trong lòng. Cô nhìn anh, khoảng cách không đến mười centimet

nhưng chẳng tìm thấy chút đau thương cùng sự tiếc nuối nào trên gương mặt anh,

chẳng thể nhìn thấy.

Anh

luôn bình thản, lạnh nhạt, vui buồn chẳng khi nào thể hiện ra. Đó mới chính là

Từ Chỉ An.

Cũng

bởi anh là Từ Chỉ An, anh vốn không chấp nhận đồ vật chẳng còn nguyên vẹn,

huống hồ là con tim.

Kéo dài

mấy ngày liền, thời gian xem chừng đã đủ lâu, anh đã suy nghĩ kỹ thế nên ngồi

tại đây mới bình tĩnh đề cập đến vấn đề này.

Anh

nói: “Lâm Nặc, thế nhé”.

Mùi

hương mềm mại, thanh thoát trong phòng trà, anh thấy hàng mi dài của cô run rẩy

dưới ánh đèn, đôi mắt đen láy nhìn anh, nơi cứng rắn nhất trong tim anh bỗng

rạn nứt.

Cuối

cùng vẫn chẳng thể cứng rắn đến cùng, dù sao cũng là tình cảm bốn năm trời, anh

ngừng lại rồi nói: “Hiện tại chúng mình hãy chia tay”. Anh chẳng rõ cô có chú ý

không, trước khi nói lời chia tay anh còn kèm theo điều kiện thời gian.

Cứ ngỡ

rằng câu nói này là dư thừa nhưng không kìm được vẫn nói ra, dù sao cô cũng là

người con gái đầu tiên anh gửi gắm tình cảm trong hơn hai mươi năm cuộc đời.

Lâm Nặc

chậm rãi cụp mắt xuống, trái tim ngoài nỗi đau ra còn cả sự xấu hổ.

Lát

sau, cô ngẩng lên, mấp máy môi không nói nên lời, chẳng thể cứu vãn được nữa,

cô hiểu anh cũng như hiểu rõ chính mình.

Huống

hồ, hiện giờ, cô đã đánh mất tư cách trò chuyện từ lâu.

Vì thế

chỉ đành giương mắt nhìn anh đẩy chiếc hộp đến trước mặt, chẳng cần mở ra cô

cũng biết bên trong là gì.

Hóa ra,

từ dạo ấy, cô đã đặt anh và Giang Doãn Chính ngang bằng nhau.

Tối đó,

bà Lâm đẩy cửa ra, thốt lên tiếng: “Hơ” đầy ngạc nhiên, nói: “Sao thơm thế?”.

Lâm Nặc

nằm rạp trên bàn, chẳng ngẩng đầu lên. Bà Lâm lại hỏi: “Con xịt nước hoa à?”.

Cô thấp

giọng đáp, hai tay đặt lên bàn, trong tay là lọ thủy tinh sáng bóng mới tinh.

Gần đây

Hứa Tư Tư đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, theo như cô nói: rời khỏi ghế nhà

trường mới biết rằng những gì mình đã học ít đến đáng thương. Trình độ của mọi

người xung quanh đều cao hơn cô rất nhiều, sau khi thất tình càng làm tăng thêm

động lực trong cô, bởi thế mà lần này cô ôn tập bài vở so với hồi đi học chăm

chỉ hơn gấp mấy lần.

Nghe

xong chuyện của Lâm Nặc, ít nhiều cô cũng cảm thấy tiếc nuối: “Thật ra con

người Từ Chỉ An không tệ, huống hồ sau này ắt hẳn anh ta sẽ thành đạt”.

Lâm Nặc

cúi đầu lật sách, khẽ nói: “Tớ chẳng quan tâm”.

“Tớ

biết”, Hứa Tư Tư nắm chặt lấy tay cô, lại hỏi. “Rồi sao nữa?”.

Rồi sao

nữa gì cơ chứ?

Có lẽ

Hứa Tư Tư ngỡ rằng cô sẽ ở bên Giang Doãn Chính, có thể cả Từ Chỉ An cũng cho

là vậy. Thế nên lập tức chia tay với cô.

Bàn tay

ấm áp mềm mại của Hứa Tư Tư phủ lên mu bàn ta