
y của Lâm Nặc khiến cô chẳng tài
nào giở sách được. Lúc này cô mới ngẩng đầu, đuôi mắt hơi nhếch lên: “Độc thân
không tốt sao? Từ giờ trở đi, chúng mình là bạn đồng hành”.
Tuy cô
đang mỉm cười nhưng Hứa Tư Tư lại nhận thấy cô đau khổ từ tận đáy lòng. Vài
tháng trước chẳng ai ngờ Lâm Nặc lại nở nụ cười đầy nặng nề, tâm sự, dồn ép một
người trước đây vô ưu vô lo như cô xuống vực thẳm âm u.
Sự thay
đổi lặng lẽ của Lâm Nặc cuối cùng vẫn bị Giang Doãn Chính phát hiện ra.
Thật ra
từ sau tối đó, anh không chủ động tìm cô, bất kỳ việc gì đều cần có thời gian
để xoa dịu. Vì vậy, anh chọn một khoảng lặng vừa đủ để cô suy ngẫm.
Chỉ có
điều, những lời thốt ra vào ngày hôm đó, cả anh cũng thấy hối tiếc, luôn cảm
thấy mình quá nôn nóng thậm chí hơi đường đột.
Có lẽ
thật sự đúng như bà Chương Vân Như nói hôm đó, từ nhỏ đến lớn có chuyện gì anh
muốn mà không đạt được đâu, dường như chỉ là lời nói đùa lại hệt như lời tiên
tri dự báo.
Rất lâu
sau, Lâm Nặc vẫn đứng nguyên chỗ cũ chẳng gần chẳng xa, ngăn cách chính giữa họ
là người bạn trai với tình cảm sâu đậm, khiến bản thân anh luôn có cảm giác
thấp thỏm lo âu.
Tuy
không thường xuyên liên lạc nhưng thường ngày họ vẫn gặp ở công ty.
Thông
thường luôn có người khác ở bên, trông thấy anh, Lâm Nặc vẫn chào hỏi lịch sự
lễ phép, vẻ mặt bình thường, chỉ có điều trong mắt anh, bước chân cô lúc rời đi
có phần vội vã bối rối.
Đôi mắt
cô vẫn như trước, to tròn, hệt như đá quý, trắng đen rõ rệt, chỉ là mấy ngày
gần đây đột nhiên ảm đạm u ám, chẳng còn sáng long lanh hút hồn như trước đây
nữa.
Lúc
này, anh ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn lặng lẽ ngắm nhìn người đang đứng
trước mặt cùng dáng vẻ có vô vàn tâm sự.
Lâm Nặc
nhận được điện thoại nội bộ, nhất thời chưa rõ chuyện gì thì nghe thấy chất
giọng nghiêm túc của anh. Cứ ngỡ anh có chuyện gì cần căn dặn, thế là cô vội vã
lên lầu, gõ cửa bước vào phòng.
Kỳ thực
khoảng thời gian gần đây, số lần cô ra vào phòng Tổng giám đốc không quá nhiều.
Chuyển tài liệu trình ký những việc này đều có thư ký làm. Vậy mà gần như lần
nào cô cũng được “lệnh triệu tập”, khoảng thời gian hai người lưu lại trong
phòng cũng khá lâu, dần dà, vô tình thu hút không ít sự chú ý.
Thế
nhưng hiện giờ, Lâm Nặc bất chấp những việc này, nói cách khác là không màng để
tâm.
Bốn
năm, nói dài chẳng dài, ngắn cũng chẳng ngắn. Mối tình kéo dài lâu như vậy đến
phút cuối cùng lại trở về con số không, dường như tất cả hóa thành hư ảo, bắt
đầu lại từ đầu, chỉ thế thôi cũng đủ khiến người ta thấy ủ dột não nề.
Trong
tình huống này, cô chỉ hận một nỗi chẳng thể vứt bỏ tất cả phiền muộn lên chín
tầng mây, bởi vậy lại càng không để tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Nhưng
Giang Doãn Chính chẳng phải người không liên can, bị anh lặng lẽ nhìn, Lâm Nặc
bỗng cảm thấy không thoải mái.
Cuối
cùng, không nhịn được, cô hỏi: “Giang Tổng, tôi đã làm sai điều gì sao?”.
Giang
Doãn Chính tay chống cằm, dáng ngồi thoải mái, dường như bị giọng nói của cô
làm gián đoạn suy nghĩ, ánh mắt anh khẽ lóe sáng, thì thầm đáp: “Ừ”, vẫn nhìn
cô, anh nhướn mày hỏi: “Sao thế? Em có gì sai sót sao?”.
Cô bị
anh hỏi đến nghẹn lời, lại dở khóc dở cười, thầm nghĩ thường ngày hiếm khi cô
trông thấy dáng vẻ thất thần của anh, hít một hơi thật sâu, cô lại hỏi: “Tôi tự
thấy mình chẳng làm sai điều gì cả, vậy nên mới không hiểu vì sao Giang Tổng
lại gọi tôi đến đây?”. Trong công ty, cô luôn gọi anh là Giang Tổng, vừa tôn
trọng lại vừa xa cách.
Giang
Doãn Chính khẽ mỉm cười, tiếp lời: “Anh biết ngày thường biểu hiện của em rất
tốt, ít khi có sai sót!”.
Đây là
lần đầu tiên anh trò chuyện nghiêm túc với cô về chuyện công việc lại không
tiếc lời ca ngợi cô, thực sự khiến Lâm Nặc rất lấy làm kinh ngạc. Bởi lẽ vừa rồi
trông thấy dáng vẻ thất thần của anh, cô cứ ngỡ rằng lần này anh gọi cô đến lại
là vì những việc riêng tư quẩn quanh chẳng rõ ràng.
Nhận
được sự khẳng định, cô khấp khởi mừng thầm, nghe anh nói: “Vị trí trợ lý nhân
sự, em đảm đương được chứ?”.
Thế nhưng,
giọng điệu hờ hững xa lạ của anh, càng khiến cô kinh ngạc, lẳng lặng nhìn anh,
cô hỏi: “Là ý gì vậy?”.
Gần đây
phòng Nhân sự thực sự đang thiếu người, tuy chỉ là vị trí trợ lý nhưng cô chẳng
thể ngờ mình lại được chọn.
Cô
không khỏi chau mày. Dường như Giang Doãn Chính đọc được tâm tư của cô, vẫn hờ
hững mỉm cười: “Đừng suy nghĩ nhiều, là do Giám đốc Lý tiến cử”’
Lâm Nặc
bối rối, lúc này mới nghiêm túc trở lại, mắt sáng lên, cô hỏi: “Anh cho rằng em
có thể đảm đương được sao?”. Suy ngẫm một hồi cô vẫn cảm thấy hơi khó xử:
“Nhưng em vào công ty chưa đầy nửa năm”.
Giang
Doãn Chính đổi tư thế, hai tay đan chéo đặt trên bàn, vẻ mặt lạnh nhạt: “Việc
dùng người của công ty xưa nay không hề dựa vào thâm niên làm việc, nếu Giám
đốc Lý đã tiến cử em tự khắc anh ấy đã có lý lẽ của riêng mình, chỉ có điều nếu
em thực sự tiếp quản vị trí này thì phải chăm chỉ làm việc, đừng để có lời qua
tiếng lại”.
Đây là
lần đầu tiên anh bộc lộ thái độ ông chủ trước mặt cô, giọn