Disneyland 1972 Love the old s
Nơi Cuối Con Đường

Nơi Cuối Con Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322785

Bình chọn: 9.5.00/10/278 lượt.

với bản thiết kế, tăng ca thường

xuyên”.

Lâm Nặc

“Vâng” một tiếng, ngẫm nghĩ rồi im lặng xoay đầu nhìn ngắm phong cảnh khô khan

nhàm chán ngoài cửa sổ.

Có lẽ

do cuộc cãi nhau ngày hôm đó mà giờ đây hai người trở nên xa lạ, dường như cả

hai đều thận trọng cố gắng giữ gìn không khí thân mật, hoà hợp.

Lúc chờ

đèn đỏ, một chiếc xe chen ngang như muốn lấn đường, đỗ ngay cạnh xe bọn họ. Tài

xế xe nghiêng đầu nhìn dường như hơi bất mãn. Lâm Nặc bỗng cảm thấy hơi mệt mỏi

nghiêng người tựa vào thành xe, lúc này chợt ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn ra

ngoài cửa sổ.

Cô nhận

ra chiếc BMW ấy, màu sắc cùng biển số đều vô cùng quen thuộc với cô.

Từ Chỉ

An liền quay đầu sang nhìn cô, hơi hoài nghi: “Sao thế?”.

Lúc này

cô mới phát hiện ra động tác của mình quá đột ngột, cụp mắt khẽ lắc đầu nói:

“Không sao”, cơ thể nặng nề, tựa vào thành ghế, vẻ mặt hơi bồn chồn.

Cửa sổ

xe đối phương dán tấm chắn sáng, tối đen. Bên ngoài vốn dĩ chẳng thể nào nhìn

thấy bên trong xe. Thật ra, chẳng phải cô không biết rằng, làm sao có chuyện

trùng hợp đến vậy, thành phố rộng lớn với những con phố đan chéo nhau, vậy mà

cùng thời gian và địa điểm hai chiếc xe đậu song song nhau.

Nhưng

chính khoảng khắc vừa rồi, cô cứ ngỡ người lái chiếc xe đó có thể là Giang Doãn

Chính.

Cô chợt

muốn nhìn xem có phải anh đang đưa cô Diệp đi đến chỗ cô ấy muốn không.

Đèn

xanh bật sáng, cô trông thấy biển số xe. Quả nhiên không phải là anh, trong

lòng càng thêm ủ dột vì hành động khác thường vừa rồi của mình.

Trời

vẫn còn sáng, ánh chiều đan chéo giữa những toà cao ốc sừng sững, hắt ra ráng

chiều đỏ cam.

Cô im

lặng ngoái đầu lại, gương mặt trông nghiêng của Từ Chỉ An với những đường nét

thanh tú rõ ràng chợt khiến cô cảm thấy buồn bã.

Khi

chọn món, dáng vẻ Lâm Nặc khác hẳn ngày thường, ngần ngừ do dự trước cuốn thực

đơn.

Từ Chỉ

An cười nói: “Trước đây chẳng phải em ‘đánh nhanh rút gọn’ sao? Sao gần đây lại

kén cá chọn canh thế?”.



ngước lên mỉm cười, chẳng phải là kén chọn gì, thật ra là do lơ đãng, thấy phục

vụ đứng đợi ngay cạnh, cô vội tiện tay trỏ vào hai món, nói: “Chỉ thế thôi”.

Từ Chỉ

An lại xem tiếp, dửng dưng nói: “Gọi thêm vài món nữa đi, ít như vậy ăn sao

đủ?”.

Kết quả

là năm sáu đĩa thức ăn được mang lên, Lâm Nặc chau mày: “Phí phạm”.

Từ Chỉ

An nhìn cô: “Chẳng phải đều là những món em thích hay sao?”.

“Vậy

cũng đâu cần một lúc gọi nhiều món đến thế”.

“Chỉ là

thức ăn thôi mà”, Từ Chỉ An vẫn chưa động đũa, cầm cốc trà nhìn cô, dừng một

lát rồi nói: “Huống hồ, chỉ cần bản thân mình thích thì đều có thể cố được”.

Lâm Nặc

ngẫm nghĩ, khẽ mấp máy môi, mắt nhìn xuống nói: “Làm sao muốn cùng một lúc cả

cá lẫn tay gấu chứ [1'>!”.

[1'> Lấy ý từ thiên

“Cáo từ” trong sách Mạnh Tử. Mạnh Tử nói: “Cá là món ta yêu thích, tay gấu cũng

là món ta yêu thích. Nếu phải nhịn trong hai thứ đó ta đành bỏ cá chọn tay gấu.

Sinh mệnh là thứ ta yêu quý, cái nghĩa cũng là thứ ta trân trọng, nếu phải chọn

một trong hai, ta nguyện bỏ sinh mệnh mà chọn nghĩa”.


Không

khí trong nhà hàng tĩnh lặng, cô cúi đầu lúc sau nghe giọng anh chậm rãi nói:

“Có lẽ là được, mọi việc là do con người mà thôi”.

Lâm Nặc

ngẩng đầu mỉm cười, thật ra cô muốn phản bác nhưng lời vừa đến đầu môi đành

nuốt ngược trở lại, cô chẳng muốn tranh cãi hay gây chuyện với anh nữa. Có một

số chuyện chỉ cần trong lòng cả hai đều hiểu là được.



những khi thề thốt cũng vô dụng, chẳng thể cưỡng cầu, hệt như đoạn đối thoại bà

Lâm xem trên ti vi, tất thảy đều thuận theo tự nhiên có lẽ mới chính là sự lựa

chọn sáng suốt.

Bữa ăn

được tặng thêm món tráng miệng, là bánh pudding hình trái tim, nhân viên phục

vụ cười khúc khích nói: “Mời anh chị dùng bánh”. Chỉ có một phần dành cho tình

nhân.

Lâm Nặc

nhấc chiếc nĩa lên nhìn một hồi rồi lại đặt xuống.

“No

quá, không ăn nữa”.

Từ Chỉ

An vốn không thích ăn đồ ngọt, thế nên là đẩy ghế ra, nói: “Đi thôi, anh đưa em

về”.

Con

đường này cô đã từng ngồi trong xe Giang Doãn Chính đi qua rất nhiều lần. Mãi

đến khi về đến dưới nhà, Từ Chỉ An nắm lấy tay cô, thuận thế ôm lấy cô vào

lòng, ánh mắt trở nên u ám, sâu thẳm.

Hơi thở

quen thuộc mang theo chút hơi ấm của anh phả ra, Lâm Nặc nhắm mắt lại, túm lấy

vạt áo Từ Chỉ An, chợt hoảng hốt bối rối.

Vốn dĩ

ngọt ngào, hạnh phúc nhưng lồng ngực cô lại khẽ nhói đau, đầu óc rất tỉnh táo.

Hoá ra,

nụ hôn của Giang Doãn Chính tối hôm đó tựa như dấu ấn, mạh mẽ khắc sâu trong

trái tim cô.

Mấy

ngày sau cô không thấy bóng dáng Giang Doãn Chính trong công ty. Văn kiện trình

ký chồng chất trong văn phòng thư ký, Lâm Nặc lên đó vài lần đều thấy cửa phòng

đóng chặt, hỏi thư ký Trương mới biết anh lại đi công tác.

Chẳng

phải dạ dày vẫn chưa khỏi ư? Cô thầm nghĩ.

Mãi đến

một hôm vào giờ ăn trưa cô nghe thấy đồng nghiệp nói: “...Nghe nói Giang tổng

đi cùng với cô Diệp”. Lẽ dĩ nhiên đó chỉ là suy đoán hoặc là những tin tức bên

lề, vì vậy chẳng ai dám lớn tiếng bàn luận.

Xưa nay

Lâm Nặc chẳng quan tâm đến tin đồn nhưng lần này lại ngừng lại lắng nghe.

V