
ên
ngoài phòng bệnh, Lâm Nặc tựa vào tường, bờ vai khẽ run rẩy. Trợ lý Từ xách bộ
sản phẩm rửa mặt cùng quần áo sạch quay trở lại, trông thấy Lâm Nặc vội hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
Cô
ngẩng đầu, mỉm cười, nói: "Anh ấy tỉnh rồi, anh vào đi".
"Vậy
còn cô?"
Cô nhìn
đồng hồ đeo tay, nói: "Muộn rồi, sáng sớm mai tôi phải đi làm". Khi
đứng thẳng lên trước mặt cô tối sầm lại, cả buổi tối cô chẳng ăn chút gì, đường
huyết tụt thấp.
Sao anh
có thể như thế chứ? Trên đường về nhà cô cứ nghĩ mãi, cảm thấy bất lực lại như
tức giận bất bình.
Sao anh
lại có thể thốt ra những lời như vậy với cô chứ?
Chẳng
sớm chẳng muộn lại ngay sau khi mẹ anh qua đời, trong lúc anh đang bệnh, khi mà
cơ thể và tinh thần anh yêu đuối nhất.
Cô thực
sự bối rối và hoảng hốt, người cao ngạo như anh, sao có thể thừa nhận sự sai
lầm của mình?
Về đến
nhà, Hứa Diệu Thanh đã ngủ, cô không quan tâm chạy ngay vào phòng cô ấy, cả đèn
cũng không mở.
Hứa
Diệu Thanh đang mơ màng bỗng trông thấy bóng đen thì thét lên.
Cô vội
nói, "Là tớ, là tớ!", lại lay Hứa Diệu Thanh, hỏi vồn vã, "Chẳng
phải cậu là chuyên gia tình cảm sao? Tớ hỏi cậu, lời của những người đang bị
bệnh, có thể coi là thật không?".
"Lời
gì? Cái gì mà coi là thật? Cậu có biết bấy giờ là mấy giờ rồi không?", Hứa
Diệu Thanh nghiến răng tức giận, trùm chăn chẳng buồn để ý đến cô.
Cô ngẩn
người, cúi đầu xoay người đi ra, không quên nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lúc này
cô mới phát hiện ra, chỉ vì câu nói cúa Giang Doãn Chính mà cô đánh mất cả lý
trí, nhưng một thứ tình cảm dịu nhẹ dâng lên trong lòng cô, sự ngọt ngào đầy ắp
trong tim, đồng thời những lo lắng, hoảng hốt cứ không ngừng trỗi dậy, sợ rằng
tất cả chỉ là hư ảo.
Một Lâm
Nặc chủ động, dũng cảm trước đấy dường như đã chẳng còn nữa. Sau khi ở bên
Giang Doãn Chính, cô ngày càng trở nên nhát gan, để rồi cuối cùng cô thà lựa
chọn ra đi cũng chẳng dám dũng cảm, kiên trì, chỉ sợ sẽ đi đến một kết cục
khiến mình đau thương, thất vọng. Đến lúc đó cô sẽ không thể chịu đựng được.
Năm đó
là vậy, bây giờ còn hơn thế nữa.
Vì vậy,
sau khi Lâm Nặc trở về từ bệnh viện, mấy ngày liền đều không đến thăm Giang
Doãn Chính.
Mãi đến
chạng vạng tối cuối tuần, cô đang ở nhà, cảm thấy đói bụng liền thay quần áo ra
ngoài mua thức ăn.
Xuống
lầu mới phát hiện sương mù dày đặc, cả bầu trời mang một màu xám nhạt, sương mù
lững lờ trôi trong không khí.
Thời
tiết lạnh giá, hơi thở thoát ra từ miệng tạo thành những làn khói trắng vờn
quanh, Lâm Nặc run rẩy, cúi đầu bước nhanh. Bỗng có người chặn cô lại, nữa
gương mặt cô rụt trong cổ áo cao, khẽ ngước lên nhìn, thực sự chẳng trông thấy
rõ gì, cô tránh qua một bên theo trực giác.
Nhưng
dường như người ấy cố ý không cho cô đi, cố tình đứng chắn trước mặt cô.
Vốn dĩ
đang đói, trời lại lạnh, hai hàm răng cô va vào nhau lập cập như đánh trận, tâm
trạng rất xấu cô ngẩng đầu lên.
Giang
Doãn Chính nhướn mày, giọng điềm nhiên: "Em định đi đâu?".
Anh mặc
chiếc áo khoác dài màu đen, thân hình cao ráo mảnh khảnh đứng ngay trước mặt
cô, giọng nói rất bình tĩnh.
Cô sửng
sốt, anh lại cười nhẹ, nói: "Em thật có bản lĩnh".
Bản
lĩnh gì chứ? Dễ nghe nhưng chẳng dễ hiểu, đến khi hoàn hồn lại cô chỉ hỏi:
"Anh khỏe hẳn chưa?".
"Chưa",
anh nheo mắt nhìn cô, hỏi lại: "Em quan tâm à?".
Bàn tay
cô đút trong túi áo, khẽ nắm chặt lại, không biết có phải vì lạnh không mà ngay
cả hít thở cũng thấy run rẩy, trong chớp mắt sắc mặt cô thay đổi có chút xót
xa, lại như mâu thuẫn, hoang mang.
Giang
Doãn Chính mím chặt môi, thở dài dường như anh lại trông thấy Lâm Nặc của mấy
năm về trước. Khi đó cô đối mặt với anh cũng vẫn dáng vẻ này, dường như chẳng
thể quyết định, cứ trăn trở mãi không thôi.
Vì vậy
anh không bức ép cô mà còn chiều chuộng bao bọc cô. Phần vì anh thực sự thích
thú, mặt khác cùng vì không muốn nhìn thấy dáng vẻ lóng ngóng, khó xử của cô.
Anh
từng ngỡ rằng như vậy đã đủ rồi nhưng rồi sau này anh mới biết, thực ra anh vốn
chẳng hiểu cô cần thứ gì, cũng như chưa bao giờ anh hiểu rõ bản thân mình mong
muốn nhất là điều gì.
Đầu
tiên chỉ đơn thuần là mong muốn bảo vệ cô, đến sau này dần dần yêu mến cô, chỉ
cần trông thấy cô mỉm cười anh cũng cảm thấy mãn nguyện. Mấy năm nay, địa vị cô
trong lòng anh vẫn rất quan trọng, vậy mà mãi đến gần đấy anh mới dần hiểu ra.
Vì thế
anh đã phản kháng, dường như không muốn thừa nhận trái tim mình từ nay về sau
bị một người con gái chiếm lĩnh - chỉ vì cảm giác này thật khác lạ, như có một
thứ gì đó đang giãy giụa rồi thoát khỏi tầm khống chế của anh, còn anh cực kỳ
không quen, thậm chí căm ghét thứ cảm giác bất lực này, nhất thời chẳng biết
làm thế nào.
Thế
nhưng quẩn quanh một hồi anh không thể không thừa nhận rằng: thực sự chẳng ai
có thể thay thế cô.
Gió
lạnh thổi vun vút, lúc này anh mới phát hiện cô ăn mặc rất phong phanh, cơ thể
bé nhỏ đứng co ro tại đó, cằm bị cổ áo che kín, đôi mắt đen nhánh linh hoạt
nhìn thẳng về phía trước.
Anh đưa
tay ôm lấy cô, ngưng một lát, không nhận thấy cô kháng cự, lúc