
ười tình cảm, cắn vào cằm cô. Cô đã yêu người đàn ông này mất rồi.
Thời khắc này, xác thịt cô mặc dù rất đau, nhưng họ lúc này cùng hoà vào làm một.
Đêm đó, Phương Diệc Thành biến thành con người mà Tiểu Ma chưa từng gặp.
Quá nhiều rượu và quá kích thích, khi Phương Diệc Thành tỉnh dậy đã là trưa hôm sau. Căn phòng lạ lẫm, anh một mình nằm trên giường, thân thể anh
chắc chắn đã được lau rửa, nhưng… anh là người đàn ông từng trải, anh
biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có điều, cô ấy là ai? Tại sao trong trí nhớ mơ màng của anh, dường như là… Tiểu Yên…
“Tỉnh rồi à?” Tiểu Ma đẩy cửa bước vào, cười ngượng ngùng. Ánh mắt thẫn thờ,
ngạc nhiên lúc anh nhìn cô như một mũi dao nhọn đâm vào tim cô.
Phương Diệc Thành trầm tư ngồi dậy, anh không biết phải nói gì lúc này.
“Em… đợi anh chút, anh đi tắm qua.” Anh nghĩ một lúc rồi nói với cô.
Tiểu Ma cười.
Anh mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra. Tiểu Ma đang bận rộn bên bàn ăn, nhìn anh bước ra, cô vội vã lên tiếng: “Phương Diệc Thành, anh quả là người
mẫu, bộ đồ này là của chồng cũ em để lại, nhưng anh mặc trông còn vừa
vặn hơn đấy.”
Phương Diệc Thành cười lịch sự.
“Ăn cơm, ăn cơm!” Tiểu Ma đưa đũa cho anh.
Phương Diệc Thành nhận lấy đũa, nói: “Tiểu Ma, sắp tới em dành chút thời gian, anh muốn qua thăm bố mẹ em.”
Tay Tiểu Ma run run, nhìn anh chằm chằm: “Phương Diệc Thành, anh đang đùa
đấy à? Bắt em phải chịu trách nhiệm với anh ư? Ép cưới à?”
Phương Diệc Thành với tay lấy chiếc muôi trên tay cô, bình tĩnh múc cho cô bát canh, đưa đến trước mặt cô, giọng điệu ôn tồn: “Việc anh đã làm, anh sẽ chịu trách nhiệm, có điều…” Anh cúi mặt, ánh mắt nhìn xa xăm. “Em không chê anh là được.”
Tiểu Ma không thèm để tâm, hắng giọng một
cái: “Em làm sao có thể không chê anh được! Tiểu Ma em là ai chứ? Em mà
lại cần đồ hàng thải như anh à?”
Diệc Thành không giận, cười trừ.
“Hơn nữa, những người qua đêm với em nhiều lắm, ai cũng muốn cưới em, như
thế chẳng phải em sẽ phải chạy trốn hôn nhân khắp thế giới à?”
Phương Diệc Thành bán tín bán nghi, dò xét: “Tất cả đều là quá khứ, anh không
quan tâm. Nhưng anh nhất định phải chịu trách nhiệm về hành vi của
mình.”
“Khốn kiếp, chẳng qua là uống say rồi lên giường với nhau thôi mà, anh đang ở thời đại nào thế?” Vẻ mặt Tiểu Ma hững hờ. “Chúng
ta đều là người lớn rồi, anh không cần phải thế… Biết anh thế này em đã
không dụ dỗ anh?”
Phương Diệc Thành trầm tư.
Tiểu Ma mặc kệ, tiếp tục ăn uống, sự yên lặng giữa hai người bị tiếng chuông điện thoại của Diệc Thành phá tan.
“Đại ca à, tối qua đi đâu đấy? Từ hôm qua đến giờ gọi cho anh ít nhất cũng mười mấy cuộc điện thoại.” Lý Nham hờn trách.
“Nói đi!” Phương Diệc Thành nhìn Tiểu Ma, cô vẫn không để ý nghe ngóng gì cả, chỉ chăm chú gặm đùi gà.
“Có nhiệm vụ rồi, anh về ngay đi. Một tiếng nữa là phải xuất phát, sếp còn
thiếu nước phát lệnh truy nã anh nữa thôi, lúc anh đến thì phải cẩn thận đấy.”
Phương Diệc Thành cười một tiếng, nói “biết rồi”, sau đó cúp máy.
Quay người lại, anh ngại ngùng giải thích với Tiểu Ma: “Trong đội có nhiệm
vụ, anh phải đi đây. Chúng mình… đợi anh về rồi nói tiếp nhé!”
Tiểu Ma không thèm quan tâm, phẩy tay, và một miếng cơm to: “Đi đi! Đi đi!”
Tiếng cửa đóng lại cái “cạch”, nước mắt Tiểu Ma lã chã rơi xuống bàn. Miệng
không ngừng nhét đầy thức ăn, cô như muốn ăn hết mọi thứ.
Từ tối qua đến giờ cô chưa ngủ, nhìn vẻ tuấn tú của anh khi ngủ say, trong
lòng cô thấy ngọt ngào làm sao! Khốn kiếp, thật là đê tiện.
Sáng sớm cô quờ quạng tay chân bước xuống giường, gượng đau rát để đi ra
ngoài mua cho anh bộ đồ, sau đó lại đi mua đồ ăn, về tỉ mỉ làm cho anh
từng món.
Anh ngủ ngon trên giường, cô đeo tạp dề nấu nướng
trong bếp, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Phương Diệc Thành, tốt nhất
anh đừng tỉnh dậy, Tiểu Ma cười thầm, trộm nghĩ.
Nhưng anh vẫn
tỉnh dậy, trở lại là người đàn ông điềm đạm Phương Diệc Thành, ánh mắt
thất vọng của anh làm vỡ tan bao mơ tưởng của cô. Anh lại trở về là
Phương Diệc Thành mà chỉ có Cố Yên trong lòng mà thôi.
Nuốt ngụm canh cuối cùng vào bụng, nhưng dường như không trôi xuống được nữa,
bụng căng đến đau cả người, dạ dày nở hết cỡ, đau âm ỉ, sau đó truyền
đến tim, tim cô cũng đau nhói.
Tiểu Ma lấy tay bụm miệng, chạy ào vào toilet, khạc một tiếng, nôn ra hết.
Phương Diệc Thành, tại sao anh không phải là thứ có thể ăn chứ? Tôi mà nôn ra
được con người anh trong trái tim tôi thì tốt biết mấy, coi như chưa hề
xảy ra chuyện gì, được như vậy thì tốt biết bao.
Thế giới này có lẽ có một người mà bạn chỉ gặp một lần thôi cũng không dứt ra được,
chẳng qua là đa số mọi người đều chưa gặp mà thôi, nên mới cho rằng
người đó không tồn tại.
Ước gì… ước gì mình là một trong những
người chưa từng gặp đó. Phương Diệc Thành, nếu như không gặp anh, bây
giờ tôi đã vui vẻ biết bao nhiêu! Quả nhiên Phương Diệc Thành xuất hiện trở lại. Lúc đó, Tiểu Ma tự nhủ,
bản thân mình cũng không phải hoàn toàn đê tiện, bởi vì người đàn ông
này thực sự có đẳng cấp.
Khi ấy đúng vào giờ tan tầm, trong dòng người nhộn nhịp phía dưới