
hường hẹn nhau đi dạo phố. Anh rất ít khi chủ động đụng chạm
cô, đa phần đều là cô chủ động gần gũi, thỉnh thoảng hôn anh, ôm anh một cái,
lấy ngôn ngữ của cơ thể bày tỏ sự quyến luyến của mình. Thời tiết dần dần
chuyển lạnh, cô thích chui vào trong áo khoác của anh tránh gió, giống như con
mèo nhỏ làm nũng với chủ nhân. Sau một thời gian, anh từ ban đầu không được tự
nhiên, dần dần quen với sự thân mật của cô, hương thơm trên người cô, cùng với
cảm giác khi ôm thân thể mềm mại kia.
Có nhiều lúc, bọn họ ở
trong căn phòng nhỏ của anh, pha một bình trà, rồi cùng nhau xem phim, cô tựa
vào vai anh mà ngủ, anh lại ôm cô lên giường, chia sẻ với nhau cái chăn ấm áp.
Thời tiết càng lúc càng
lạnh, nhưng tình cảm lại cứ thế tăng dần, ấm cả trái tim.
Từ mùa hè đến mùa đông,
bên nhau hơn nửa năm đã, cô dùng trái tim mềm mại nhất bao dung anh, không để
tâm anh bước đi quá chậm, bất kể là cô trả giá mười phần, anh chỉ hồi đáp được
ba phần. Bởi vì có cô bên cạnh, cùng anh vượt qua những ngày đau đớn đến sa sút
tinh thần, một lần nữa vá lại trái tim tan nát.
Một hôm, gió lạnh chợt ùa
về, bữa tối bọn bọ ăn vịt om gừng cho ấm người, rượu làm khuôn mặt trắng hồng
say lòng người. Buổi tối hôm đó, cô nằm trong lòng anh sưởi ấm, gò má cọ cọ
trên ngực anh.
“Quan Nghị, em có thể
mượn rượu giả điên không?”
Rượu? Anh buồn cười nhíu
mày. “Em chỉ bình rượu nếp đó sao?” Lại là bình rượu nếp đã được hâm nóng, hơi
bốc lên chỉ còn nửa bình, say được mới là lạ.
“Có quy định không được
sao?”
“Không có!” cho nên cô dự
định “say mèm”?
“Rất tốt” từng nụ hôn nhỏ
rơi trên cổ anh, lại hôn dần đến hầu kết, hàm dưới, bên tai, bàn tay hướng đết
nút áo của anh. Cơ thể anh trở nên căng thẳng, lại bị đôi môi đỏ mọng mềm mại
mất hồn kia chọc ghẹo đến nổi điên, thất bại mà rên rỉ, nhào đến hung hăng hôn
chặt môi cô.
Cô hoàn toàn không cần
suy nghĩ, cơ thể đã quen thuộc anh như bản năng. Có lẽ anh không nhớ, nhưng cô
thì có. Mỗi một tấc da thịt của cô đều nhớ rõ từng cái ôm của anh, hai thân thể
quấn lấy nhau, vui sướng tìm đến những tiết tấu nguyên thủy nhất, đó là trái
tim chung nhịp đập, thân thể giao hòa.
Khi thức dậy vào sáng sớm
hôm sau, thấy mình cùng với thân hình xinh đẹp không tấc vải quấn chặt vào nhau
thì đã không còn chấn kinh như nửa năm trước, thậm chí trước khi đầu óc ý thức
được hành vi của mình, anh đã mút lấy đôi môi thơm kia, cho cô một nụ hôn dịu
dàng.
Hôm đấy, anh rất say,
nhiều chi tiết đều là một mảnh mơ hồ, nhưng tối qua, anh rõ ràng nhớ kĩ từng
chi tiết, mỗi một biểu cảm nhỏ của cô. Cô là một cô gái đặc biệt, trong lúc
kích tình lại cầm lấy tay anh cắn cắn, khi cao trào ánh mắt như có hơi nước, âm
thanh yêu kiều ngâm lên cùng một câu nói, cùng một cái tên.
“Em yêu anh, Quan Nghị.”
Đêm hôm qua, cô ấy nói
rất nhiều lần, từng tiếng chạm vào tim anh.
Nỗi đau như bị xé rách
ngực tựa như đã là chuyện xa xôi lắm, anh bắt đầu hy vọng, hy vọng anh với cô,
tình yêu chân chính sẽ đến vào một ngày nào đó.
Anh hiểu rõ, cô gái này,
cô có thể cho anh tất cả, thật sự một lòng, tình sâu như vậy, cô xứng đáng được
anh dùng một tình yêu trọn vẹn để báo đáp.
———–
Vừa từ bên ngoài trở về,
chợt nghe thấy tiếng quát tháo của chị Vương “Quan Nghị, di động anh kêu kìa,
nhanh lên một chút. Tiểu Lăng đã gọi ba lần rồi”.
Bỏ hộp cơm trong tay
xuống, Quan Nghị bước nhanh đến, nhấc điện thoại lên nghe “Thải Lăng sao?”
“Em đây. Anh đi đâu vậy?
Di động cũng không mang”.
“Mua cơm trưa. Không phải
em bắt anh phải ăn đủ ba bữa đúng giờ sao?”.
“Được rồi, có thể cho
qua.”
“Có việc gì vậy?” Ngay cả
anh cũng không phát hiện rằng khi nghe thấy giọng nói của cô thì vẻ mặt mình sẽ
trở nên nhu hòa hơn nhiều, khóe môi nở nụ cười như có như không: “Hôm nay anh
có thể về sớm một chút không?”.
“Ừ, em chờ một chút” anh
bỏ điện thoại ra, quay sang hỏi “Chị Vương, hôm nay tôi có thể về sớm không?”.
“Có hẹn à? Nể mặt Tiểu
Lăng, được rồi, thả anh về, ở đây có tôi trông là đủ rồi”.
“Cảm ơn” cầm lại điện
thoại “Chị Vương bảo…”
“Em nghe thấy rồi. Không
ngờ là em lại có mặt mũi như vậy, anh nên học tập em một ít”.
“Bà Quan biết làm người
là tốt rồi, anh không cần học” không phục vì luôn bị trí thông minh lanh lợi
của cô trêu đùa, anh buột miệng nói ra theo bản năng, trả đũa cô một cú.
Quả nhiên bên kia sửng
sốt vài giây, tựa như phản ứng không kịp… Thế này… Tính là tán tỉnh ve vãn sao?
Anh đã mở mang đầu óc hơn rồi?
“Ưm, em thích cách xưng
hô này, anh có thể gọi nhiều lần hơn nữa, ông Quan!”
Thanh âm ẩn giấu ý cười
trêu chọc, anh hơi bực “Em rốt cuộc muốn nói gì?”
“Hừ hừ. Đầu trâu vẫn là
đầu trâu, lãng mạn không quá nổi ba giây” - Lạc Thải Lăng lẩm bẩm thầm trách
“Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm chúng ta quen nhau, em biết anh nhất định đã
quên”.
Một năm? Đúng không? Hai
người họ quen nhau như vậy cũng đã được một năm? Thật nhanh.
Anh nói nhẹ nhàng “Mấy
giờ tan học? Anh đến đón em”.
“Không cần đâu. Em muốn
về trước nấu bữa tối. Anh thích ăn cơm Trung bình thường dưới ánh đèn hay là ăn