Nợ Em Một Hạnh Phúc

Nợ Em Một Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323041

Bình chọn: 8.00/10/304 lượt.


cơm Tây dưới ánh nến?”.

“Đều được” Về phương diện

ăn uống, từ trước đến giờ anh không kén chọn, nếu không lúc mới quen biết cô,

làm sao có đủ nghị lực để ăn hết đồ ăn cô nấu.

“Vậy anh nhớ về sớm, em

sẽ chuẩn bị rượu, trước tiên đem anh chuốc say, rồi tắm rửa thơm tho chờ anh”.

Nghe trong lời nói của cô

có chút mập mờ, tai anh đỏ lên “Em có thể nói chuyện bạo dạn hơn chút nữa

không?”.

“Thế sao… Tiện đây hỏi

một câu, anh muốn em mặc mát mẻ một chút để chờ anh, hay là để anh tự mình cởi,

cái nào có cảm giác hơn?”.

“Em, em đang nói cái gì

vậy” cô vừa nói ra, anh nghe cũng thấy xấu hổ.

“Không lẽ anh nghĩ mặc

quần áo làm? Em không muốn, như vậy không cảm giác được nhiệt độ cơ thể và nhịp

tim của anh”.

“Anh chưa nói anh nghĩ

mặc quần áo làm…” anh ngay lập tức im miệng, liếc thấy cô gái ở cửa hàng đang

cố nín cười trông như sắp vỡ mạch máu.

“Ha ha, nói như vậy tức

là quyết định thế rồi nhé, em chờ anh” bên kia giống như đã đạt được mưu đồ,

thanh âm vô cùng khoái trá cúp điện thoại.

Ông trời ơi! Anh phải làm

người thế nào đây?

Dường như muốn tỏ vẻ

không liên quan tới mình, anh buông điện thoại, làm như đó không phải của anh,

vờ như không hề có đoạn đối thoại vừa rồi.

Năng lực giữ bình tĩnh

của chị Vương quả thực khiến người ta bội phục, lại có thể làm như không có

việc gì mà đi ung dung thong thả, đi đến góc mới tuôn ra một tràng cười long

trời lở đất.

Ông trời ơi! Đây là Quan

Nghị sao? Tiểu Lăng dạy dỗ cũng thật tốt! Ha ha ha, cô càng muốn cười…

Quan Nghị lúng túng không

thôi, giống như bề bộn nhiều việc xoay người đi ra, đi được vài bước, tiếng

chuông di động lại vang lên, anh rất muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng là…

“Quan Nghị, điện thoại

kìa, tôi biết anh nghe thấy” thình lình lại bồi thêm một câu “Nhiều vấn đề như

vậy không cần phải bàn bạc kĩ càng sao?”

Chết tiệt!

Anh không cam tâm đi về,

cũng không nhìn kĩ, vừa nhấc điện thoại đã nói “Em lại có việc gì…”

“Quan…” một âm thanh nhỏ,

ôn nhu cất lên, rút hết hơi thở của anh.

Giọng nói mà anh từng đêm

chờ đợi, đã dùng hết sinh mệnh cùng tình cảm cố chấp mà yêu say đắm …

Rất xa xôi, lại cũng rất

quen thuộc.

Trong nháy mắt, tất cả

những đau đớn, đều quay lại, chi phối toàn bộ cảm giác của anh.



“Đã lâu không gặp, em

khỏe không?”. Anh thật không ngờ cô lại gọi điện thoại cho anh, cũng thật không

ngờ, một thời gian dài sau gặp lại, chỉ có thể bình thản hỏi một câu như vậy.

Cô từng là người con gái

anh yêu đến điên cuồng, đã làm tim anh đau đớn đến tê liệt. Gần 9 tháng, biển

vẫn thế, trời vẫn thế, vẫn là hai người, thế nhưng…

Khi quay đầu lại, không

gió, không mưa, cũng không còn tình.

Anh nhìn đồng hồ. Gần 7

giờ, Thải Lăng đang đợi anh, bọn họ hẹn nhau 8 giờ.

Rốt cuộc cô làm sao vậy?

Gọi anh ra đây, nhưng lại không nói gì, bảo anh cùng cô uống rượu, giống như

trước kia…

Trước kia? Khoảng thời

gian đó, không thể quay lại, là do cô lựa chọn, tự tay vứt bỏ…

Anh không uống với cô,

chỉ im lặng nhìn cô uống từng ngụm từng ngụm bia vào miệng. Bốn lon bia rỗng bị

vứt lăn lóc bên cạnh, định mở lon thứ năm, anh lấy tay ngăn cô, “Tuệ, em uống

nhiều rồi”.

Ngoài dự đoán, cô quay

lại nắm lấy anh, không chờ anh chuẩn bị tâm lí cho tình huống này, vội hôn chặt

môi anh.

Anh kinh ngạc.

Nụ hôn của cô rất cuồng

nhiệt, dường như cố ý muốn để lại dấu vết trên người anh, không cho phép anh dễ

dàng quên đi, trong lúc môi răng quấn quýt ấy, nếm được vị nhàn nhạt của rượu,

cô cắn mút môi anh đến đau nhức.

Anh đẩy cô ra, thở nhẹ,

“Tuệ, em làm gì vậy?”.

Cô không để ý đến câu hỏi

của anh, vẫn tiếp tục hôn sâu, cố ý đốt cháy anh.

Quan Nghị bị cô làm cho

tâm tình hoảng loạn, nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của cô, cô mặc kệ, thuận thế

hôn xuống cổ anh.

“Quan, quay về bên em,

được không. Chúng ta làm lại từ đầu…” tiếng nói nỉ non mờ hồ truyền đến tai,

nhưng anh không dám chắc mình nghe đúng như vậy.

Cô, sao cô lại…

Nếu là trước kia, anh sẽ

mừng như điên không nói thành lời, nhưng hiện tại…

Hiện tại, anh có Thải

Lăng, có một lời hứa đang chờ được thực hiện.

“Tuệ, anh không thể, anh

đã có…”

Cô như không nghe thấy,

ngăn chặn môi anh, lại hôn, dây dưa, hai tay vội vàng cởi bỏ nút áo anh, tham

lam hôn dần xuống…

Suy nghĩ bị hành động của

cô làm xáo trộn, đầu óc hỗn loạn, nhớ tới Thải Lăng rất thích hôn anh như vậy,

ở cổ và ngực anh cố ý cắn cắn tạo thành những vết hồng nho nhỏ, sau khi thực

hiện được mưu kế, vui vẻ tươi cười đắc ý như một đứa trẻ…

Anh chấn kinh, lấy tay

đẩy cô, chật vật, kinh loạn lùi sau mấy bước, tránh đi dây dưa.

Dưới ánh trăng, đôi mắt

ngấn lệ của cô nhìn anh, anh không dám nhìn lại, dời tầm mắt, điều chỉnh hô

hấp.

Anh cười khổ. Đã từng,

anh khát khao có được cô hơn bất cứ ai, cảm xúc này bị chôn chặt dưới đáy lòng,

cho đến bây giờ vẫn ảnh hưởng đến anh, không thể để như vậy, anh dứt khoát cự

tuyệt cô.

“Anh… không cần em nữa?”.

Tiếng nói ai oán truyền

đến, Quan Nghị cực kì kinh ngạc.

Nói như vậy, vừa rồi cô

quả thật muốn ở nơi này hiến thân, không phải do anh nghĩ q


Ring ring