
uá đà?
“Anh đã… không còn thương
em sao? Ngay cả anh cũng không muốn em, ngay cả anh cũng không muốn em …” cô
thì thào tự nhủ, cầm lon bia, ngửa đầu lên uống.
“Tuệ… em đừng như vậy”
với tay đoạt lấy lon bia, ngăn cản hành động tự ngược đãi mình của cô. Giờ phút
này cảm xúc của cô quá mức cuồng loạn, anh có thể cảm nhận được.
Từng đặt quá nhiều tình
cảm vào cô nên anh không có cách nào khác, anh không thể bỏ mặc cô lúc này.
Cô quay người bám vào vai
anh, ở trước ngực anh khóc nức nở thành tiếng.
Anh nhẹ giọng thở dài, vỗ
nhẹ lưng cô, “Đã xảy ra chuyện gì? Anh ta đối xử với em không tốt?”
Nước mắt của cô, cho đến
bây giờ đều là vì người con trai kia.
“Anh ấy… anh ấy không
thương em, anh ấy vốn dĩ không thương em, anh ấy chỉ lợi dụng em… Em thật ngu
ngốc, cứ tin tưởng là anh ấy thật lòng, từ đầu tới cuối, em chỉ là một con ngốc
bị anh ấy lừa…”.
Thì ra là thế. Thảo nào
đêm này cô thất thường như vậy.
“Đến bây giờ em mới nhận
ra, trên đời này nếu có ai thương em nhất thì cũng chỉ có anh, nhưng em lại làm
tổn thương anh như vậy… Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng ta bắt đầu lại lần
nữa được không? Lần này, em sẽ rất quý trọng, sẽ hết lòng đáp lại tình cảm của
anh, em sẽ, em sẽ trở thành một người con gái đáng để anh yêu…”.
Quan Nghị im lặng nghe,
lồng ngực thu hết nước mắt của cô, tựa như vô số lần trước đây.
Từng là người con gái anh
thương sâu đậm, thấy cô đau khổ hối hận, nội tâm không thể thờ ơ. Nếu cô sớm
nói với anh như vậy, có lẽ kết cục của bọn họ cũng không thành ra thế này,
nhưng là hiện tại…
Vì sao người ta luôn tỉnh
ngộ muộn màng như vậy, ngay sau khi mất đi?
“Thật xin lỗi, Tuệ. Anh …
không thể”.
“Không thể?” cô kinh
khiếp nâng lên hai mắt đẫm lệ, “Là vì, trong lòng anh đã có người thay thế vị trí
của em?”.
Anh trầm mặc.
“Bạn gái? Hai người hẹn
hò?” cô lại hỏi.
Bạn gái? Anh bị hỏi khó.
Bọn họ chưa từng trực
tiếp khẳng định mối quan hệ này, bởi vì cô nói sẽ chờ anh, chờ anh thật lòng,
chờ anh hứa hẹn.
Không có hứa hẹn, vậy
quan hệ của bọn họ phải định nghĩa như thế nào? Bạn bè? Tri kỷ? Bạn tình?
Từ cuối cùng làm anh chấn
động. Không, anh tuyệt đối không thể đặt hai chữ tồi tệ này lên người cô.
“Đúng là bạn gái” anh trả
lời vô cùng kiên định.
“Anh yêu cô ta chứ? Nói
cho em biết, anh yêu cô ta giống như yêu em lúc trước? Anh thật sự có thể quên
hết về em, toàn tâm toàn ý yêu cô ta sao?”.
Anh có thể không? Quan
Nghị không cách nào trả lời được.
Một đoạn tình cũ đã khắc
dấu quá sâu dưới đáy lòng, anh không thể trong chốc lát mà quên sạch, nhưng tim
anh hiểu rất rõ, người anh nên thật lòng đối đãi là ai.
“Cô ấy đối với anh tình
thâm ý trọng. Anh không thể phụ cô ấy”.
“Tình thâm ý trọng… Ha ha
ha! Hay cho cái gọi là tình thâm ý trọng…” cô bỗng dưng cười lớn, cười đến chảy
nước mắt, “Lạc Thải Lăng, cô thật là độc, cô khiến cho hai người đàn ông đều
một lòng một dạ với cô, tôi thua thật thảm…”.
Quan Nghị nhíu mày “Em
biết cô ấy?”.
“Biết? Ha, em đâu chỉ
biết, cái tên này là ác mộng của em” cô ngừng cười, lau đi nước mắt, dùng ánh
mắt hết sức nghiêm túc nhìn anh, “Anh có biết ‘tình thâm ý trọng’ của cô ta là
như thế nào không? Là dùng bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào, lấy sự thương tổn của
người khác để đổi lấy! Cô ta bảo người đàn ông yêu cô ta tiếp cận em, khiến
chúng ta chia cách, thừa dịp anh đau lòng mà tiếp cận anh, đạt được những thứ
cô ta muốn… Mưu kế thâm hiểm như vậy, em cảm thấy không bằng, nên em sẽ bại thê
thảm”.
“Tuệ…” liên tiếp lên án,
anh nhíu mày nghe.
Hình dung người khia
trong lời nói của cô, là Thải Lăng?
Không, thế nào anh cũng
không tin, anh biết Lạc Thải Lăng khéo hiểu lòng người, luôn có ánh mắt chân
thành thẳng thắn, sẽ không phải loại người hay bày mưu tính kế. Nhưng anh cũng
biết, quen Thiên Tuệ đã sáu năm có lẻ, cô không phải người chuyên bịa đặt gây
sự, tuy có nhiều lúc tùy hứng, nhưng việc chửi bới người khác, cô tuyệt đối
không làm.
Vậy… những lời tố cáo này
rốt cuộc là như thế nào?
“Đúng vậy, cô ta đoạt
được những thứ cô ta muốn, nhưng còn người khác thì sao? Cô ta có nghĩ đến cảm
nhận của người khác hay không? Cô ta lợi dụng chân tình của người đàn ông yêu
cô ta, cô ta giẫm đạp lòng tự tôn của em, còn anh… cũng bị cô ta mưu tính, cô
ta khiến anh cảm thấy áy náy, không thể không đáp lại…” nói xong lời cuối cùng,
nước mắt rơi theo gò má, cô chôn mặt trong lòng bàn tay, bất lực khóc thất thanh.
Cô thà là Đỗ Phi Vân
không tiếp cận cô, không cho cô một hy vọng vào tình yêu gì cả, ít nhất cô còn
có thể đứng từ xa nhìn anh, hâm mộ anh, cho dù chỉ là giấc mơ khó thành sự
thật, cô vẫn có thể ôm ấp hy vọng, chờ mong đến một ngày được cùng anh sánh đôi,
bất kể thế nào đều tốt hơn hiện tại…
Mộng tan vỡ, tuyệt vọng
mà nhận rõ anh vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô, tình cảm của cô, chính là công
cụ để anh giúp người con gái anh yêu. Hiện thực quá tàn nhẫn, hung hăng nhục
nhã tấm chân tình của cô.
Thảo nào! Thảo nào anh
đối với cô thế nào vẫn thiếu một chút nhiệt tình, dịu dàng, săn sóc nhưng lại
không