
Thống kê là một ngành
khoa học gồm thu thập, sắp xếp và phân tích các dữ liệu thống kê, tùy vào kết
quả phân tích mà cho ra suy luận trong một phạm vi lớn, thế nên trong những
trường hợp không có tính xác định vẫn thu được một kết luận phổ biến.
Nếu tình yêu cũng có
nguyên lý như thống kê, vậy những tư liệu mà tôi thu thập, sắp xếp cùng phân
tích đã đủ để đưa ra kết luận trong những trường hợp không có tính xác định
được chưa?
Nếu tình yêu cũng có
tính khoa học.
Em là nỗi bận tâm của
tôi, không cần nghi ngờ gì nữa.
Từ rất lâu trước kia đã
tồn tại tận sâu trong đáy lòng, vẫn cứ như thế, từng chút một cất giữ vẻ đẹp
của em, nụ cười của em, niềm vui nỗi buồn của em, khiến mỗi khi tôi làm việc
gì, vào bất cứ lúc nào cũng sẽ bất chợt nhớ đến em.
Phát hiện chính mình đã quá quan tâm tới
em, cảm giác này làm ngay cả bản thân tôi cũng thấy sợ hãi.
Hoàn hồn lại, tôi mới để
ý có một ngón tay đang chọc chọc ở sau lưng mình.
Con chuột chết kia, có
chuyện gì không biết nói ra hay sao, chọc cái gì mà chọc?
Đang muốn quay đầu lại
mắng nó vài câu thì Hàng Long Thập Bát Chưởng cực mạnh đã giáng thẳng xuống.
Tôi không ngờ thằng chó chết này lại giở trò đánh lén nên cả người bèn nhào về
phía trước…
Rầm!
Bàn bị đổ, sách vở rơi
vãi, chén trà vỡ tan, cả lớp cũng ngừng hoạt động. Thầy giáo nhìn về phía bên
này, cả phòng lặng ngắt như tờ.
Cả đời tôi chưa từng
muốn chết đi cho rồi như vào giờ khắc này.
“Em này, em có ý kiến gì
với bài giảng của tôi sao?”. Đó là một ánh mắt như muốn dồn người khác vào chỗ
chết, tin tôi đi!
Không, tôi muốn đổi ý,
trước khi chết tôi sẽ dần chết tên khốn nạn nào đã đánh lén tôi.
Buổi học đầu tiên đã
khiến cho giảng viên có “ấn tượng sâu sắc”. Thảm rồi, môn Thống kê trong học kỳ
này của tôi coi như tương lai ảm đạm.
Kết luận: Hôm nay đã
chịu đựng quá nhiều nỗi kinh hoàng, tan học phải đi cầu an thôi.
———-
Keng!
Khuỷu tay vô ý chạm vào
chén nước, khiến nó lăn hai vòng rồi rơi xuống đất. May mắn thay trong nhà trải
thảm lông rất dày nên không bị vỡ.
Lạc Thải Lăng rút mấy tờ
giấy lau nước trên bàn. Sách trên bàn không nhiều lắm, chỉ có một cuốn sách cũ
đã cuốn mép không thể thoát khỏi tai nạn.
Thống kê.
Cô gần như đã quên mất
còn có quyển sách này. Từ khi mua về đến nay vẫn đặt ở đó, không có lật qua
trang nào. Trên thực tế cũng không cần phải lật làm gì, cô chỉ không muốn bạn
mình uổng phí tiền bạc mà thôi. Cuối cùng dưới sự kiên trì của cô ấy, cô đành
phải đổi bữa tối thành cô mời.
Vẩy cho hết vết nước dính
trên mặt sách, một quyển ghi ghép mỏng rơi xuống, do đó, cô phát hiện ra một
đoạn ghi chép.
Theo suy đoán ban đầu,
đây hẳn là vở ghi chép khi đi học kiêm sản phẩm tiện tay viết bậy. Có thể nhận
ra được giáo viên dạy môn này vô cùng khô khan cùng nhàm chán, nếu không thì
chủ nhân của cuốn vở sẽ không có tâm hồn treo ngược cành cây như thế.
Vài dòng cuối cùng làm
cho cô vô tình cười ra thành tiếng.
Lật đến phần đầu tiên của
sách giáo khoa, ngoài vệt nước vừa dính lúc nãy, còn mơ hồ thấy được ở góc dưới
bên phải có vết nước đã cũ, xem ra quyển Thống kê này thực sự đã gặp không ít
tai nạn.
“Tiểu thư, bữa tối của cô
có cần tôi bê lên giúp không?” Quản gia gõ nhẹ vào cánh cửa đang khép hờ.
Cô thuận tay đem quyển vở
kia đút vào trong ngăn kéo, nghiêng người hỏi: “Ba cháu đâu?”
“Ông chủ hôm nay bận tiếp
khách, nói sẽ không về ăn cơm.”
“Vậy à?” Cô nhỏ giọng
đáp, hàng mi dài che khuất đôi mắt trong.
“Tiểu thư?”
“Cháu ăn trong phòng
ăn, bác mang đến đó đi”. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Nhìn thân hình mảnh khảnh
biến mất phía sau cửa, quản gia khẽ thở dài. Tấm lưng kia, thoạt nhìn hết
sức cô đơn.
Biệt thự lớn như vậy, chỉ
một phòng ăn thôi mà đã mang cả hai phong cách Trung – Tây, trang hoàng rất
thoáng đãng, lịch sự, tao nhã. Chỉ tiếc là chủ nhân rất ít khi sử dụng nó.
Đây là cuộc sống của
những người giàu có, ông biết, tiểu thư thật sự rất cô đơn.
———-
Lại chú ý tới quyển vở
nhìn giống cuốn ghi chú kia là vào một tháng sau.
Trong thời gian này, báo
cáo nhiều hơn, cộng thêm lại kiêm chức đại diện lớp, hôm đó tiện tay đem bỏ nó
vào trong ngăn kéo, ngày hôm sau bận rộn liền quên mất nó. Mà nhớ ra một
lần nữa cũng bởi vì cô không tìm thấy bản báo cáo đã chuẩn bị suốt hai tuần.
Vị giáo sư kia nổi tiếng
là khó tính, “giết người” không chớp mắt. Báo cáo này chính thành tích cuối kỳ
của cô. Nói cách khác, nếu không tìm thấy, cô liền chuẩn bị đưa cổ ra cho cây
đao kia chém xuống, sang năm học lại.
Lòng cô nóng như lửa đốt,
lục lọi khắp các hộc tủ để tìm kiếm, vô tình mở ngăn kéo liền thấy quyển ghi
chép kia.
“Tiểu thư, cô đang tìm
cái này sao?”. Quản gia mang theo tập tài liệu màu xanh đến trước mặt cô. Liếc
thấy bản báo cáo – không!!! - bây giờ không thể gọi là báo cáo, nó chỉ là
một tập giấy vẽ nghuệch ngoạc rất buồn cười, nhăn nhúm còn hơn là giấy bỏ đi!
Suýt chút nữa Lạc Thải
Lăng khóc ròng