
ới em đổi đi”.
Quan Nghị nắm chặt tay,
cố nén cảm xúc kích động.
Cô không hiểu được ý
nghĩa của vật ấy, anh cũng không nói nên lời, dù sao… giữ ở bên người cũng
không có tác dụng, vậy tặng cô, cũng không sao.
Lặng im một lát, anh cứng
ngắc gật đầu, không để ý đến chút chua chát trong đôi mắt hơi cụp xuống của cô.
Nở nụ cười thật tươi, cô
vươn tay ra lấy, mở nắp hộp ra, bông tai pha lê sáng lấp lánh, dưới da thịt
trắng nõn mềm mại của cô, tỏa ra một vàng sáng rực rỡ, đẹp lung linh chói mắt,
như thể cô vốn dĩ là chủ nhân của nó…
Trong nháy mắt, anh như
bị choáng ngợp.
“Không phải anh nói, chưa
tặng em quà sinh nhật sao?”
“Ừ.”
“Vậy, em muốn lấy cái này” mang theo nụ cười nhẹ làm say lòng người, cô tiến
đến, hôn lên đôi môi vẫn đang sửng sốt của anh.
———-
“Hôm nay có gió gì mà anh
trai yêu quý của em lại mời em ăn tối?” Đỗ Phi Vụ nói “Hay là trời sắp mưa?”
Đỗ Phi Vân nhéo chóp mũi
em gái “Dạo này bận quá”.
“Đúng vậy, anh rất bận
rộn, em chỉ là một cô em gái bé nhỏ không đáng để bận tâm mà thôi, không quan
trọng chút nào” Nghe thật là chua mà. Anh sớm biết rằng, cô em gái tinh quái
này, đã muốn trêu ai thì sẽ không dễ buông tha người đó.
“Em có việc gì, không
phải nhận được điện thoại của anh là vội vã đến đây? Nói những lời này mà không
sợ cắn vào lưỡi?” Anh đối với người nhà đã quá rõ ràng, cũng không dung túng cô
bịa đặt gây chuyện.
Đỗ Phi Vụ lè lưỡi “Anh
không phải nói em như vậy, thương Lăng Lăng cũng không ít hơn em.” có khi cảm
thấy anh như có tận hai em gái.
“Con nhóc, em còn ghen tỵ
với Thải Lăng?” lúc trước chính cô hào phóng nói muốn tặng anh trai cho bạn
thân, mười năm sau mới đổi ý, có phải đã quá muộn?
“Ai bảo anh chỉ lo cho
cậu ấy, không quan tâm đến em. Mặc kệ, hôm nay anh phải cùng em ăn cơm, đưa em
đi dạo phố, đi xem phim, anh trả tiền” kéo cánh tay anh trai, lắc qua lắc lại,
ra vẻ nũng nịu của con gái.
“Làm gì có chuyện này?
Gần đây cũng không gặp cô ấy, ngay cả quà sinh nhật cũng phải nhờ quản gia
chuyển dùm!”
“Hả?” bước chân khựng lại
“Cậu ấy đang bận cái gì?”
“Sao em không tự mình hỏi
cô ấy?” anh cười nhẹ, thản nhiên nói sang chuyện khác “Không phải em muốn xem
phim sao?”
Đỗ Phi Vụ hoàn hồn, vội
vàng chạy theo “Này, anh, nhất định là anh biết. Chuyện gì Lăng Lăng cũng kể
với anh mà. Nói đi, nói đi, em nhất định sẽ không khai ra là anh nói”.
“Đỗ Phi Vụ, anh không
phải mấy bà tám” không thích hợp nói lung tung.
“Em đâu có bảo anh giống
như vậy. Nói đi mà, đừng có dụ người ta tò mò!” đem hết tất cả chiêu thức mình
biết, cố gắng quấn lấy.
Đỗ Phi Vân ngoái đầu nhìn
lại, đang định nói điều gì, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu cô, dừng ở một điểm.
Quan Nghị. Đó là nguyên
nhân khiến anh chú ý.
Đỗ Phi Vụ thấy anh trầm mặc,
cũng nhìn về hướng đó “Này, kia không phải là cô gái vẫn thầm mến anh từ lâu
sao? Anh đột nhiên có hứng thú với cô ta?” hiển nhiên mục tiêu của họ là khác
nhau.
Anh đưa mắt nhìn em gái.
“Diêu Thiên Tuệ, học muội
thời cấp ba của anh, cô ta thích anh từ lâu, anh luôn nhẹ nhàng, lịch sự, như
có tình rồi lại như vô ý làm người ta vừa yêu vừa giận, không biết là nên buông
tha hay là tiếp tục yêu anh.”
“Liệu em có thể giải
thích một chút, tình trạng hiện tại kia là thế nào?” tuy rằng khoảng cách hơi
xa, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn thấy hai bên không phải là mối quan hệ bình
thường.
Đỗ Phi Vụ nhún vai: “Anh
không hiểu gì về tâm lý phụ nữ hết. Người cô ta thích không tỏ tõ thái độ,
đương nhiên là phải tìm người thích cô ta để an ủi rồi, sao có thể dễ dàng bỏ
qua chứ?”
Là như vậy sao? Đỗ Phi
Vân nhíu mày suy ngẫm.
“Xin lỗi, Tiểu Vụ, anh có
chút việc, hẹn ngày khác sẽ đưa em đi dạo phố”.
“Ơ, anh đi đâu” mãi đến
khi bị vứt bỏ, Đỗ Phi Vụ còn không dám tin, anh cứ bỏ rơi cô một cách quang
minh chính đại thế sao?!
“Anh trai đáng ghét…” ô
hô, quả nhiên là anh không thương cô nữa.
Dưới bầu trời sao lấp lánh.
Bên bờ đê, từng trận gió
biển thổi tới, anh và cô dựa lưng vào nhau nhìn lên sao trời.
“Quan, anh có nhớ không,
năm tốt nghiệp trung học, tại nơi này, chúng ta đã mua một tá bia, uống đến say
khướt”.
“Ừ”. Còn nhớ, đó là lần
đầu tiên trong đời anh nếm mùi say rượu, hai người đều bị mắng thảm.
“Chúng ta luôn mang theo
hai bình rượu, ban đêm ngồi ở chỗ này, anh nghe em tâm sự, lần đầu tiên trong
đời biết động lòng, thích một chàng trai, anh là người biết đầu tiên.”
“Ừ”. Đã lâu, đó là chuyện
trước kia.
“Anh ấy mượn sách giáo
khoa của em, nhìn em vài lần, em sẽ vui vẻ mấy ngày ngủ không yên, lần nào cũng
nói với anh, để anh biết niềm vui sướng của em”.
“Ừ”. Luôn là như vậy, cô
nói, anh nghe, cô chưa bao giờ biết, cũng không cần hiểu cảm giác của anh.
“Anh ấy nói chuyện với
các nữ sinh khác, xem thường sự tồn tại của em, em khóc hết lần này đến lần
khác, anh liền yên lặng theo giúp em uống rượu, cho em mượn bờ vai để khóc”.
Những đêm như vậy, cô
khóc xong rồi, nhưng anh lại cả đêm không thể ngủ được.
“Em từng nghĩ, chỉ cần
anh ấy để ý đến em, muốn em vứt bỏ tất cả cũng được”.
“…” tiếng t