
ua” đã qua 12 giờ.
“Tuy rằng có muộn, nhưng,
sinh nhật vui vẻ!” cô đợi cả ngày, thật ra chỉ muốn nghe những lời này phải
không?
“Còn nữa, rất xin lỗi”
anh thừa nhận, anh đã xem nhẹ chuyện này, nếu để tâm một chút thì không cần cô
nói anh cũng biết.
Cô nở nụ cười, nhẹ nhàng
lắc đầu “Không sao, em đã nói là sẽ chờ anh.”
Vì vậy, đời này chỉ có
một lần sinh nhật 20 tuổi, cô đã dùng để chờ anh.
“Nhưng, tôi chưa chuẩn bị
quà”
“Anh ở bên cạnh em, không
phải sao?”
Anh đang định nói gì đó,
xa xa truyền đến tiếng trêu đùa “Ái chà, bên kia có một đôi uyên ương đang nói
chuyện yêu đương kìa.”
Hai người nhìn nhau một
cái.
“Người trẻ tuổi, nói chuyện
tình yêu mà không thấy đây là nơi nào sao? Đây là địa bàn của bọn ta, có thu
phí tình yêu, ngươi không hiểu phép tắc sao?”
Quan Nghị không muốn
tranh cãi, rút tiền trong ví ra định đưa cho chúng.
“Mấy tên vô lại đó, không
học vấn, không nghề nghiệp, tại sao anh lại phải nghe theo chúng” Lạc Thải Lăng
không phục, ngăn cản động tác của anh.
“Ha, cô em này nói chuyện
thực không khách khí” du côn A cầm đầu mở miệng.
“Vốn là như thế…”
“Thải Lăng, đừng tranh
cãi nữa” Quan Nghị trầm giọng.
Gì chứ, sao lại hung dữ
với cô, có nhầm hay không?
“Đừng, em đâu có nói sai,
chính những loại sâu mọt của xã hội này làm cho trật tự trị an không thể tốt
lên, anh cần gì phải dung túng cho chúng phạm tội?”
“Chậc, hạt tiêu nhỏ này
thật là xinh đẹp, đáng tiếc là không biết chuyện. Anh bạn trẻ, để tôi giúp cậu
dạy dỗ, điều chỉnh lại, cam đoan về sau sẽ ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.”
“Anh dám” thấy được sự
nguy hiểm, Quan Nghị nhíu mày, lấy thân mình che trước mặt cô.
“Anh hùng cứu mỹ nhân
sao? Trước hết hãy tự lượng sức mình đi đã” kéo anh ra, bốn tên xúm vây anh
lại, Quan Nghị hô to theo trực giác “Thải Lăng, chạy mau”.
“Em…” không kịp đáp lại,
du côn A bắt lấy cánh tay cô, đùa giỡn xoa xoa. “Quan…” kêu cứu theo bản năng,
Quan Nghị sốt ruột nên đã xung đột với bọn chúng.
Tình hình hoàn toàn không
khống chế được, hai má, ngực, bụng đã trúng mấy đấm, bị phân tâm nhìn về phía
cô, cô bị nhốt trong góc, đôi mắt vẫn giữ vẻ quật cường, chịu đựng không rơi
một giọt lệ.
Ban đầu anh đã lo lắng về
tình huống này, dung mạo của Thải Lăng rất đẹp, dễ dàng khiến cho người khác
nảy sinh ý đồ xấu, bọn chúng có tận sáu người, anh có làm thế nào cũng không
nắm chắc sẽ bảo vệ cô an toàn, nếu bọn chúng đòi tiền, như vậy là tốt nhất, chỉ
sợ là…
Cứ như thế này, xem ra
không ổn.
Mấy chữ “hiếp dâm tập thể”
hiện lên trong đầu, cả người anh cứng đờ, lửa giận đột nhiên sinh ra, không
biết sức mạnh từ đâu tới, anh gắng sức khua đấm, cánh tay trái từng bị thương
hoàn toàn không biết đau, vùng thoát khỏi sự vây khốn, anh xông đến phía Lạc
Thải Lăng, dốc hết toàn bộ sức lực, đưa tay ra giữ lấy cô. “Đi mau!”
Chạy lại phía chiếc xe,
cô run rẩy mà khởi động máy, đi thật nhanh.
Cho tới khi đã vào nhà,
cô vẫn chưa thực sự hoàn hồn sau sự việc ngoài ý muốn vừa rồi, cơ hồ việc bị
đám du côn uy hiếp vẫn quanh quẩn trong đầu…
“Thải Lăng…” anh đi đến
gần cô khẽ gọi, tay chưa chạm vào cô, cô đã sợ hãi ôm chặt lấy anh, “Quan Nghị,
em sợ muốn chết”.
“Ừ” cảm giác thân thể cô
còn run rẩy, anh vòng tay ôm cô, vỗ nhẹ trấn an “Em rất mạnh mẽ”. Cho tới bây
giờ cô vẫn chưa rơi một giọt nước mắt nào, đổi lại nếu là người khác, sớm đã
khóc ròng.
“… Em không nên khiêu
khích bọn chúng” cô can đảm nhận sai.
“Là tại tôi không làm
tròn trách nhiệm bảo vệ em”.
“Không phải vậy” cô đứng
thẳng người, nhìn anh “Anh đã làm rất tốt”.
“Thật sao?”
“Đương nhiên, vì bảo vệ
em, anh đã bị thương không ít” bàn tay mềm mại xoa hai má anh, cánh tay bầm
tím, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Dựa vào sức mạnh lúc nãy,
cô không chút nghi ngờ, để bảo vệ cho cô khỏi thương tổn, anh sẽ không tiếc
liều mình cùng đám du côn kia.
“Bông tai của em bị rơi
rồi.”
“A?” đưa tay lên sờ, đôi
bông tai quả nhiên là bị mất một chiếc, chắc chắn là đã rơi trong lúc hỗn loạn
vừa rồi.
“Sao lại như vậy chứ” đó
là quà sinh nhật 20 tuổi mà Đỗ Phi Vân tặng cô, cô đã chọn đeo nó trong ngày đặc
biệt này.
Nhìn biểu hiện đau lòng
của cô, anh hỏi “Rất quan trọng sao?”
Cô nhìn lại anh, vẻ mặt
như đưa trẻ con bị cướp mất đồ chơi yêu thích, “Đó là do một người quan trọng
tặng, mặc kệ thế nào, anh phải bồi thường cho em”.
“Điều đó…” đừng nói là
muốn tìm cũng khó tìm được, cho dù muốn mua, hẳn là số lượng có hạn hoặc phải
đặt làm riêng, xem ra giá trị rất xa xỉ…
Nhìn vẻ mặt khó xử của
anh, cô cười nói “Nếu không, dùng cái kia thay thế cũng được”.
Theo ánh mắt cô dời đến
chiếc hộp nhung đỏ để trên giường, thần sắc cứng đờ.
“Được không, được không,
được không?” cô liên tục hỏi, trong mắt tràn đầy mong muốn. Cô luôn dùng ánh
mắt này nhìn anh, mà anh cũng luôn không thể nhẫn tâm với ánh mắt ấy.
Lễ vật này, đã ở bên
người anh suốt 2 năm, vốn, cũng là quà sinh nhật 20 tuổi của một người.
“Sao không nói gì? Vậy
coi như là anh đã đồng ý?” cô tháo nốt chiếc bông tai còn lại, để vào túi anh.
“Coi như là anh v