
i người, em là một đứa con gái được nuông chiều, nhưng
có được càng nhiều thì ngược lại càng trống trải, cô đơn, tất cả chỉ là vẻ bề
ngoài mà thôi. Trên đời này, có thể có bao nhiêu thứ vĩnh cửu? Là anh cho em
cảm giác được sự vĩnh cửu đó, Quan Nghị, em muốn ở bên anh cả đời.”
Như vậy… có thể xem là
tình yêu sao?
Cô nói nhiều như vậy,
thực ra anh không hiểu hết hoàn toàn, nhưng ít nhất cô ấy nói đúng một điều,
nếu anh không thích cô, sẽ không bận tâm đến sự tồn tại của cô. Cô là một trong
số rất ít những người có quan hệ mật thiết trong cuộc sống của anh.
Mặc dù, đó không phải là
tình yêu. Nhưng cô hy vọng, cho dù không phải hôm nay thì sau này cũng có thể,
ý cô là như vậy sao?
Không muốn có bất kì sự
dây dưa tình cảm nào, nhưng vì người đó là cô nên không cách nào mở miệng từ
chối được, anh không đành lòng… thấy cô rơi lệ.
“Nếu… không được thì
sao?” anh chần chừ nói, anh không muốn cô sẽ hận anh.
“Vậy thì làm bạn tốt cả
đời.” cô cười cười. “Nếu có một ngày, cô ấy chấp nhận anh, phải nhớ là nói với
em đầu tiên đấy! Không cần khó xử, cũng đừng nghĩ làm tổn thương em, em sẽ chúc
phúc cho anh, thật đó! Bất kể là như thế nào, anh nhất định phải hạnh phúc,
sống cả đời này với người ấy. Đó là những gì anh xứng đáng nhận được.”
Ngày hôm nay, trời xanh
mây trắng, anh cùng cô hứa hẹn, bất luận là có yêu hay không thì đều không hối
tiếc, mà cười chúc phúc nhau.
Trong góc nhà hàng.
Những món ăn được sắp xếp
khéo léo trước mắt, Lạc Thải Lăng tay cầm dao nĩa, tao nhã ăn cơm. Chàng trai đối
diện chăm chú nhìn cô, đôi mắt mang nét cười, ánh nến chập chờn làm đường cong
của khuôn mặt anh tuấn càng thêm nhu hòa, có ảo giác gần như trìu mến.
“Trên mặt em có dính thức
ăn sao?”
Đỗ Phi Vân hơi ngạc
nhiên, cười khẽ: “Không có!”
“Vậy sao anh không ăn, cứ
ngồi đó nhìn em làm gì?”
Anh lắc đầu. “Nhìn em ăn,
cũng là một sự hưởng thụ”. Mỗi lần ở cùng một chỗ với cô, anh sẽ không để thời
gian của mình bị lãng phí vào những thứ khác.
“Miệng anh thật ngọt,
đáng tiếc là bổn cô nương sẽ không bởi vậy mà sung sướng, vui vẻ đến mức quên
mất mình là ai. Anh hãy dành chiêu này lại để đối phó với những người ái mộ đếm
không hết của anh đi”. Cô quen biết Đỗ Phi Vân đã nhiều năm, em gái Đỗ Phi Vụ
của anh là bạn thời tiểu học với cô, gia thế của hai người cũng tương đương
nhau, hai bên cha mẹ cũng từng có ý ghép đôi bọn họ.
Anh là một hình mẫu “bạch
mã hoàng tử” điển hình mà các nữ sinh thầm ngưỡng mộ, văn võ song toàn, tuấn tú
tao nhã, khí chất đường hoàng, ăn nói lịch sự. Những năm 9, 10 tuổi còn chưa
hiểu chuyện, cô cũng từng là một trong số những “nữ sinh” kia.
Anh giúp cô học toán, dạy
cô chơi bóng, cùng cô trò chuyện. Người tất cả mọi thứ đều xuất sắc như anh, dễ
dàng trở thành đối tượng trong lòng các cô gái trẻ. Khi đó cô cảm thấy, trên
đời không có ai toàn vẹn hơn anh, vĩ đại hơn anh. Trong lần sinh nhật năm đó,
cô còn ước nguyện là sau này sẽ kết hôn với anh, bảo anh chờ cô 10 năm.
Tim anh cũng được xem là
đủ mạnh mẽ, không bị cô dọa cho bỏ chạy, còn vuốt tóc cô, cười cười chấp nhận
lời thổ lộ: “Được, chờ Lăng Lăng lớn lên, anh sẽ lấy em!”
Cô có tài đức gì mà có
thể được như thế? Cư nhiên làm cho “bạch mã hoàng tử” trong cảm nhận của mọi
người chấp nhận lời cầu hôn của mình, nếu để đám nữ sinh thầm mến anh biết
được, cô sẽ bị vây đánh.
Nhưng theo thời gian dần lớn
lên, càng hiểu chuyện thì cô càng hiểu rõ tình cảm ấy đơn thuần chỉ là sự
ngưỡng mộ, trong giai đoạn trưởng thành của mỗi người, đều có những mối tình mơ
mộng như vậy, nhưng đối với tình yêu chân chính vẫn còn là khoảng cách rất xa.
Như lời nói đùa thời thơ ấu, dường như đã là chuyện quá khứ xa xôi, rốt cuộc
cũng không ai nhắc lại.
Bây giờ hai người họ
giống như bạn bè, thỉnh thoảng tụ tập, trò chuyện về những điều lặt vặt trong
cuộc sống. Anh có nhiều bạn gái, “lịch sử tình trường” từ nhỏ đến lớn của anh,
cô còn biết rõ hơn cả cha mẹ anh nữa.
Nếu nói là một người bạn
lâu năm, chi bằng hãy nói anh là vị thần bảo hộ của cô.
Trong trí nhớ, tựa như
không có gì là anh không làm được, bất cứ chuyện gì xảy ra đến tay anh đều có
biện pháp giải quyết. Khi còn nhỏ, một số bài tập toán rắc rối đã được giải
quyết dễ dàng dưới ngòi bút của anh. Thành tích tốt của cô chính là nhờ có anh.
Cô cùng Đỗ Phi Vụ cãi nhau, la hét đòi tuyệt giao, nhưng sau lưng lại khóc đến
chết đi sống lại, vẫn là anh ở giữa đứng ra hòa giải. Cách xử sự, đối đãi người
khác của cô chịu sự ảnh hưởng rất lớn của anh. Sau này hai người đều có đối
tượng để tìm hiểu, cô bị mối tình đầu phụ bạc, là anh dùng nắm đấm thay cô trút
giận. Lúc đó cô mới phát hiện cú đấm của người đàn ông phong nhã này, lực tuyệt
nhiên không hề yếu.
Anh hiểu cô hơn so với
bất cứ ai khác, gặp phải chuyện gì, người đầu tiên cô tìm đến không phải là
người cha đụng thì ít cách xa thì nhiều, mà là anh. Trong những năm tháng
trưởng thành cô độc của cô, chỉ có anh làm bạn, anh đối với cô mà nói, còn thân
thiết hơn cả người nhà.
Đỗ Phi Vân nhâm nhi chút
rượu va