The Soda Pop
Ninh Phi

Ninh Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324664

Bình chọn: 9.5.00/10/466 lượt.

huýt một tiếng

dài. Âm thanh như một con diều hâu giữa rừng, xuyên qua từng tầng lá trúc đan

xen. Tiếng huýt sao của hắn còn chưa hết thì đã có một hàng ám khí sắc nhọn bắn

về phía người hắn. Cây thương sau lưng Bạch Lô được rút ra, ngăn được hai cái,

sau đó hắn nghiêng người sang một bên, tránh được ba ám khí còn lại.

Rừng trúc có tầm nhìn xa hơn những rừng cây khác. Ninh Phi

được thừa hưởng thị lực rất tốt của Giang Ngưng Phi, đồng thời nàng đứng từ

trên cao nhìn xuống nên sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thoáng thấy vị

trí của A Cương. Hắn đang dựa vào một tảng đá, cố gắng chống lại ba người mặc

áo đen. Khoảng cách giữa Bạch Lô và họ khá xa.

Tình hình của A Cương rất không ổn. Nếu còn sức lực nhất định

hắn đã kêu cứu từ lâu, nhưng lại không kêu, chứng tỏ tình hình đã nguy cấp lắm

rồi.

Trái tim Ninh Phi như bị bóp nghẹt. Dù gì đây cũng là lần đầu

tiên nàng tận mắt thấy sự chém giết và phản kháng ngay hiện trường. Một khi thiếu

niên kia không chống đỡ nổi nữa, nhất định sẽ bị đám mặc đồ đen không rõ thân

phận kia đâm đến chết.

Nàng hét to: “Có người xâm nhập, người đâu mau tới!” Tiếng

hét truyền đi rất xa, lặp đi lặp lại trong rừng trúc.

Bạch Lô thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ nữ nhân này quả là rất

nhanh trí, nàng biết rõ việc bọn họ cần kíp nhất hiện giờ chính là báo động. Nếu

như hắn nhìn thấy tình hình bên chỗ A Cương thì chắc chắn sẽ không thể thấy nhẹ

nhõm như vậy.

Ninh Phi mới kêu được hai tiếng thì chợt thấy động tác của A

Cương đã chậm hẳn lại, rõ ràng là không chống đỡ nổi nữa rồi. Hoặc có lẽ hắn đã

không thể kiên trì được từ lâu, chẳng qua hắn vẫn cố gắng gượng để tìm cách báo

động, giờ nghe thấy tiếng báo động thì cái ý nghĩ phải kiên trì cầm cự kia của

hắn cũng hết.

Ninh Phi dường như thấy rõ được một thanh kiếm sáng loáng được

giơ lên ngay cạnh người A Cương. Người thiếu niên đó đang cố gắng chống đỡ sự tấn

công từ một hướng khác, không rảnh tay mà đề phòng đằng sau.

Gió mùa hè thổi vào rừng trúc vang lên tiếng xào xạc.

Lá trúc đong đưa qua lại không ngừng, có lẽ nàng nhìn nhầm…

Hai tay Ninh Phi bắt đầu run rẩy, nàng giơ tay lên che mắt.

Không sao đâu, Bạch Lô có thể qua đó kịp, nàng nghĩ, nhưng

khoảng cách giữa Bạch Lô và họ xa như vậy, có kịp không?

Nàng có kinh nghiệm đối mặt với sinh tử không chỉ một lần,

cho dù là ở tình cảnh đó cũng không đến mức lo âu khó chịu như hiện giờ. Nàng

ngồi bệt xuống đất, không dám nhìn xem bên kia có chuyện gì. Ở đây cách đó rất

xa, có lẽ nàng đã nhìn nhầm thật.

Vẻ mặt cảnh giác khi nhìn nàng của cậu thiếu niên đó, cậu

thiếu niên kính trọng Tô Hy Tuần mà không dám đến gần hắn, có lúc sẽ ngồi trên

cây và nói những lời khiêu khích, thật ra là một người rất dễ bắt chuyện.

Ninh Phi đứng lên trong vô thức. Nàng ngẩn ngơ nhìn cả gian

phòng. Tất cả đồ dùng trong phòng như cách nàng rất xa, chỉ có hai thứ kia là

toả ra khí thế hùng hồn.

Nàng đến bên tường, giơ tay lấy cái cung cùng túi mũi tên xuống.

Vì để bảo quản tốt nên có một lớp da thú được quấn bên ngoài cùng, và bình thường

dây cung luôn được tháo ra. Ninh Phi nắm chặt nó một lát, không do dự thêm chút

nào nữa, nàng nhấn một đầu cung vào chân tường, dùng lực nhấn mạnh thành một độ

cong thích hợp rồi buộc dây cung từ gân thú lên.

Nàng xoay người ra cửa. Chẳng có thời gian đi xuống bằng cầu

thang nên nàng nhảy luôn xuống dưới qua lan can. Bên dưới chính là chỗ Tô Hy Tuần

phơi thuốc, đất xốp và cỏ thuốc đã khiến cú nhảy êm hơn rất nhiều. Nàng đi thẳng

tới chuồng ngựa, dắt ra con ngựa Vân Nam màu đen thường được Tô Hy Tuần cưỡi,

không kịp lắp dây cương thì đã xoay người nhảy lên lưng ngựa.

Sau khi xoay người ra khỏi lầu trúc, con ngựa Vân Nam phi

như bay. Ninh Phi lắp mũi tên lên cung, ngay lập tức có một mũi tên xé gió bay

đi, cắm phập vào đùi tên mặc đồ đen đang hung hăng tỷ thí với Bạch Lô.

Ninh Phi than thầm một tiếng, nàng định bắn vào tim, nhưng

trong lúc đánh nhau thì người kia di chuyển quá nhanh, mũi tên không thể so với

tốc độ của hắn được. Nhưng một đòn này cũng khiến hắn kinh ngạc, trong nháy mắt

thời cơ đã mất đi, hắn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã thấy cổ họng lạnh

toát, Bạch Lô dùng thương cắt ngang cổ hắn.

Bạch Lô càng ngạc nhiên hơn, hắn hét to: “Ngươi về mau!”

Hắn có biết sơ sơ về bản lĩnh của Ninh Phi, từng nghe Tô Hy

Tuần và Đinh Hiếu nói nàng là một xạ thủ hiếm có, bắn tên vừa nhanh vừa chuẩn,

không kém gì so với xạ thủ thiên tài từng tham gia trăm trận chiến trong quân

ngũ. Nhất là vì người nhỏ nhẹ nên khả năng cưỡi ngựa bắn cung cực giỏi, không

phải người đàn ông bình thường nào cũng đọ được. Nhưng đó là bắn cung, còn chuyện

đánh đấm chém giết ở cự ly gần thì lại là một vấn đề khác.

Ninh Phi không nghe hắn hét, tiếp tục quất ngựa nhảy qua người

hắn. Nàng giơ tay lấy một mũi tên, phóng ra, dù lá trúc rậm rạp tầng tầng lớp lớp

nhưng cũng không ngăn được đường bay của mũi tên. Bạch Lô dường như nghe thấy

được cả tiếng dây cung dao động trong gió, sau đó nhìn thấy vũ khí cướp mạng sống

đó xuyên cả khe hở giữa nh