
hông sợ
bị huynh ấy lột da?”
Cuối cùng khoé miệng của Bạch Lô cũng có dấu hiệu giật giật,
hắn nói: “Không phải ta nói.” Ngừng một lúc, hắn có lòng tốt tiết lộ một chuyện
khác: “Lúc ấy không ai ở gần lầu trúc, không ai nhìn thấy. Có cần ta thề độc
hay gì đó cũng được. Ta không phải là người nhiều chuyện.”
… Huynh thật sự không phải là người nhiều chuyện sao?
Ninh Phi như bị sét đánh.
Nàng suýt nữa quên mất, khi bị chấn động não thì đúng là có
thể xuất hiện chứng mất ký ức trước đó. Chứng mất ký ức đối với trường hợp bị
chấn động nhẹ thì nhẹ hơn rất nhiều, tùy theo sự hồi phục và thời gian, những
phần ký ức đã bị quên mất sẽ được nhớ lại tất cả. Nàng về đến lầu trúc từ bao
giờ.
Hiện tại trong đầu nàng chỉ nghĩ ba chữ: “Việc đã rồi.”
Hai lần Tô Hy Tuần thổ lộ, hắn không nhớ nhưng nàng thì nhớ
rõ. Chuyện đó đúng là một chuyện vô cùng dở hơi. Từ lúc quen Tô Hy Tuần đến
nay, ấn tượng hắn để lại trong nàng cũng dần trở nên cực kỳ xấu, nhưng, gần đây
hình như có chút thay đổi.
Ninh Phi không biết cái sự thay đổi này chung quy là do trước
đây nàng đã hiểu lầm tính cách của hắn, hay là Tô Hy Tuần đang cố gắng hết sức
để thay đổi. Người đàn ông này là một bí ẩn, suy nghĩ kỳ quặc, tâm tư khó hiểu.
Cách tốt nhất để ở chung cùng hắn chính là lờ hắn đi để bản thân đỡ bị cuốn vào
mớ bòng bong trong lòng hắn.
Ninh Phi thật sự không muốn đi vào, nhìn thấy lầu trúc là đã
thấy bực mình rồi, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi – Tô Hy Tuần, cái tên vô
đạo đức chuyên giở thủ đoạn chọc người ta kia, quá vô sỉ! Đầu tiên tạo nên áp lực
dư luận, tạo nên “việc đã rồi”, sau đó dần dần mưa dầm thấm lâu, cuối cùng đạt
được mục đích sau cùng.
Được lắm! Chỉ vì theo đuổi một người con gái mà không tiếc
phá vỡ hình tượng của chính mình, mà lại có thể quyết đoán như thế. Hiện tại
Ninh Phi đã tin rằng thứ gì mà Tô Hy Tuần đã coi trọng thì hắn xác định phải có
bằng được. Có lẽ người đàn ông đó chưa từng có thứ gì không đạt được, chỉ cần
muốn mà thôi.
Nàng mang quang gánh cùng thùng nước đi về phía nhà bếp, rồi
xách váy, đi lên lầu trúc. Đi tới trước cửa phòng Tô Hy Tuần, cơn tức đã giảm
đi một chút.
Tình hình dường như trở nên kỳ quái rồi. Vài ngày trước,
nàng không hề ngờ rằng Tô Hy Tuần lại có ý với nàng. Khi đó nàng tìm trăm
phương nghìn kế để giảm mâu thuẫn, xung đột, tránh bị hắn lợi dụng công việc
báo thù riêng. Hiện giờ nàng lại bước đến trước cửa phòng hắn không hề do dự,
nàng định làm gì đây? Xông vào túm lấy áo hắn rồi hỏi một cách hung hãn rằng hắn
dựa vào đâu mà làm thế? Nàng có lòng dũng cảm bộc lộ hành vi thô lỗ như vậy từ
bao giờ?
Lý trí đã trở lại, cuối cùng nàng không đi vào, nàng ngẫm
nghĩ một lát rồi quay người đi thẳng về phòng mình.
Nhưng đúng lúc nàng bước vào phòng mình thì vô cùng ngạc
nhiên khi thấy Bạch Lô đi qua người nàng, rảo bước xông thẳng vào gian phòng của
Tô Hy Tuần. Ninh Phi căng thẳng cả người, không biết đến cùng là chuyện gì xảy
ra mà khiến một hộ vệ thường xuyên ẩn thân trong rừng trúc lại lo lắng vội vã
như vậy. Có tiếng phá cửa sổ nhảy ra phía ngược hướng mặt trời trong phòng Tô
Hy Tuần.
Nàng nhanh chóng bước tới cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài qua
song cửa liền thấy Bạch Lô nhảy từ cửa sổ phòng Tô Hy Tuần ra ngoài, xuống gò đất
cách đó ba trượng. Cuối cùng thì nàng đã nghe rõ rồi, chính là từ phía Bạch Lô
đang xông đến đó, loáng thoáng có tiếng binh khí va vào nhau.
Sau khi Bạch Lô đặt chân xuống đất thì gần như không nán lại
một giây mà lao ngay vào rừng trúc, nhanh như chớp. Vừa chạy vừa lấy ra một cây
sáo từ trong ngực, đặt bên miệng thổi lên âm thanh báo động chói tai.
Chỉ một khoảnh khắc không tập trung đó, một ám tiễn bắn ra từ
trong rừng trúc. Bạch Lô hơi nghiêng đầu, cố gắng tránh nó. Ám tiễn liền cắm
sâu vào thân trúc phía sau. Dĩ nhiên thân trúc cũng không thể chặn lại được nên
nó tiếp tục bay thẳng về sau hơn mấy trượng, cuối cùng cắm vào một gốc trúc. Tiếp
đó là mấy ám tiễn nữa bay tới khiến Bạch Lô không thể chú ý tới việc thổi sáo nữa.
Người đến có võ công cao cường, hơn nữa không phải chỉ có một.
Ninh Phi cùng Bạch Lô nhìn thoáng thấy có mấy bóng người trong rừng trúc.
Ninh Phi đoán nhanh được việc gì đã xảy ra. Có lẽ là có người
đột nhập vào phòng của Tô Hy Tuần. Nếu Bạch Lô đã phi qua cửa sổ ra ngoài, vậy
thì Tô Hy Tuần chắc chắn không còn ở trong phòng. Nếu vậy thì hắn đi đâu rồi?
Việc quan trọng nhất bây giờ chính là báo động. Không biết mọi
người đã nghe thấy báo động của Bạch Lô chưa? Sự phòng thủ của núi Nhạn Qua
càng về chân núi càng nghiêm ngặt. Tuy nhiên, trên đỉnh núi dân cư thưa thớt,
mà lúc này mọi người đều đang ở gần khe suối nói cười vui vẻ, không ai ngờ rằng
ban ngày ban mặt cũng có người cả gan lên núi ăn trộm.
Ninh Phi đang nghĩ thì chợt nghe tiếng kêu đau đớn từ trong
rừng trúc. Giọng đó lại chính là của A Cương. Đúng rồi, bình thường A Cương và
Bạch Lô thường canh gác nơi này. Vừa rồi Bạch Lô đi theo nàng xuống sườn núi lấy
nước, vậy thì A Cương gác ở đây.
Bạch Lô cất cây sáo vào trong ngực, miệng