
dự một chút, vào lúc
này do dự là hợp tình hợp lý.
Đúng là Nhị đương gia đã bị đánh ngất đi, nhưng chắc người
thích Ninh Phi – Chắc đúng thế, đến cả cái tư thế bị cưỡng bức nọ mà cũng làm
được. Vì vậy đây chắc là “ve vãn tán tỉnh” đây, chẳng phải có câu “Được chết dưới
hoa mẫu đơn, thì làm quỷ vẫn phong lưu”[2'>. Cứ coi như Nhị đương gia chịu khổ
đi, nhưng đó là sự đau khổ đầy phong lưu.
[2'> Được hy sinh vì một người con gái đẹp cũng cảm thấy mãn
nguyện.
Nhị đương gia bị Ninh Phi ngồi lên không lâu thì kẻ chủ mưu
mang vẻ mặt vô tội đó được kéo vào phòng. Bạch Lô sợ người bị người không hiểu
về tình cảm như Ninh Phi giết người diệt khẩu, xoá hết dấu vết nên lập tức đuổi
theo tới lầu trúc, ngồi xổm quan sát chăm chú ngoài cửa sổ, sẵn sàng xông vào cứu
nguy kịp thời.
Hắn hoàn toàn, hoàn toàn không muốn nghe trộm những lời
riêng tư của Nhị đương gia, càng không ngờ lại gặp đúng thời khắc thổ lộ trăm
năm khó gặp một lần này. Cảm xúc duy nhất lúc đó của hắn chính là muốn bịt hai
mắt, dựa theo tường rồi trèo lên cây. Trong đầu chỉ có thể lặp đi lặp lại một
câu: “Giết người diệt khẩu… Phi tang chứng cứ…” Đúng vậy, nhất định Nhị đương
gia sẽ không bị Ninh Phi giết rồi giấu xác đâu, nhưng nếu chuyện hắn đứng ngoài
cửa nhìn trộm bị Nhị đương gia phát hiện thì đó không còn là vấn đề giết người
diệt khẩu là xong nữa, mà khả năng nhiều hơn là muốn sống không được, chết
không xong.
Bản thân hắn là một người gác ngầm đầy đủ tư cách, nên
nghiêm chỉnh tuân thủ quy tắc “Chuyện không nên nhìn thì không nhìn, nhìn thấy
rồi cũng phải giả vờ chưa thấy”. Quan trọng nhất là, hắn thấy nhiệm vụ cần đặt
lên hàng đầu hiện nay chính là bảo toàn mạng cho mình đã, nếu vì chuyện này mà
hắn bốc hơi khỏi thế gian thì đúng là không đáng. Không phải hắn không tin tưởng
con người Nhị đương gia, nói ra thì, ở trên trại Tô Hy Tuần là nam nhân còn
đáng tin hơn cả Diệp Vân Thanh, nhưng đó là về công việc, còn về việc tư thì…
khó nói trước.
Bạch Lô tính toán trong bụng xong xuôi liền trả lời, mặt vẫn
lạnh tanh: “Bạch Lô không làm tròn trách nhiệm bảo vệ, vô cùng áy náy. Lúc chuyện
xảy ra thì Bạch Lô và A Cương đổi ca nên không để ý chuyện gì xảy ra. Theo suy
đoán của Bạch Lô thì chắc cũng không phải chuyện to tát, mà cũng không có người
ngoài xâm nhập… Khả năng nhiều là, là… Nhị đương gia tự mình ngã sấp xuống.
Vừa nói xong khả năng này thì cả Diệp Vân Thanh và Tô Hy Tuần
đều kinh ngạc: “Ngã ở đâu mà sưng một cục to thế này?” Diệp Vân Thanh nói xong
liền chỉ trán Tô Hy Tuần.
Bạch Lô quyết định im miệng, tránh cho càng nói càng lộ. Thế
nên ánh mắt hắn nhìn sang Ninh Phi. Ý của hắn là muốn ném vấn đề nan giải này
sang cho nàng xử lý, đầy ẩn ý là chuyện ai gây ra người đó tự đi mà giải quyết.
Nhưng hắn không ngờ nàng cũng đang nhìn sang hắn, ánh mắt đầy vẻ biết ơn. Thái
độ bình thường của Bạch Lô luôn là lạnh lùng lãnh đạm, nên lúc nãy mới duy trì
thái độ vô cảm trên mặt thành công. Cứ tưởng vẫn tiếp tục được nhưng Ninh Phi
như thế, sao giống như biết hết những gì hắn đang nghĩ trong lòng vậy?
Diệp Vân Thanh cực kỳ lo lắng. Hắn có quan hệ thân thiết với
cả Tô Hy Tuần và Ninh Phi, một người thì bị thương, người kia yên lặng không
nói gì, không biết đã có chuyện gì xảy ra. Hắn giơ tay kéo một cái ghế rồi ngồi
xuống cạnh Ninh Phi: “Có phải có điều gì khó nói không? Vậy nên muội mới không
nói ra được?”
Chuyện không thể nói ra được? Lẽ nào bảo Tô Hy Tuần có ý đồ
xấu, sau bị nàng dùng ba chiêu phòng yêu râu xanh quật ngã chăng? Ninh Phi ngồi
thẳng người, ánh mắt chân thành, thái độ thành khẩn: “Lúc đó ta đi lên lầu trước.
Vào trong phòng rồi bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động lớn ở bên ngoài truyền
đến. Lúc vội vàng chạy ra thì đã thấy Nhị đương gia nằm hôn mê bất tỉnh trên
hành lang rồi. Ta phải dốc hết sức mới kéo được huynh ấy vào phòng. Chuyện lúc
đó xảy ra quá đột ngột nên không để ý có ai gần đó không…” Nàng ngừng lại một
chút, dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Vân Thanh, nàng lại tiếp tục nói một cách
vô tội: “Sau đó ta lại đi ra nhìn thì phát hiện ra một thân trúc ở sàn hành
lang bị nứt… Chỗ bị nứt có kích thước phù hợp với vết sưng trên trán Nhị đương
gia.”
“Ý của muội là hắn tự đập đầu mình xuống đất? Đập làm gì?”
Diệp Vân Thanh kinh ngạc tới mức giọng nói cũng lớn hơn. Bạch Lô nhẫn nhịn một
cách khổ sở, chỉ sợ một giây không cẩn thận mà thể hiện biểu tình khác lạ trên
mặt. Trời biết hắn đã cố nhịn tới mức gan phổi cũng co giật cả rồi.
Vậy mà Tô Hy Tuần lại không phản bác gì, hiện giờ hắn lại bắt
đầu thấy mông lung. Lực đánh đó cực kỳ mạnh, Ninh Phi không dám nói cụ thể
thêm. Thực ra bệnh trạng Tô Hy Tuần hiện giờ lúc tốt lúc xấu, sợ là sẽ tiếp tục
thế này trong bảy tám ngày nữa. Lúc này hắn nhìn thấy Ninh Phi đang ở trước mặt,
mà lại còn không mang ý ghét hắn, còn chăm sóc hắn nên hắn vừa lòng tới mức
không nghe tiếp bọn họ tranh luận gì nữa, chỉ cảm thấy chung quanh ồn ã khiến hắn
mất hết kiên nhẫn.
Ninh Phi thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Mấy ngày nay ta quét
dọn phòng, thấy