
cười, cúi xuống ngắt một đóa hoa vứt vào tay Trữ Tiểu Bạch, Trữ Tiểu
Bạch cho rằng Trình Thu Bình tha thứ cho mình, mừng rỡ tiếp nhận hoa,
Trình Thu Bình âm trầm nói: “Ngươi biết đây là đâu không, đây là hoa gì
không.”
Trữ Tiểu Bạch lắc đầu, không giải thích được. Trình Thu
Bình nói rằng: “Nơi này là địa phủ âm u, những … đóa hoa này là bỉ ngạn
hoa, ngươi nhìn xem, dưới những đóa hoa này mai táng rất nhiều hài cốt,
bỉ ngạn hoa mang huyết nhục cùng linh hồn của bọn họ nên nở ra những
bông hoa vô cùng kiều diễm. Mỗi một đóa hoa đều có một linh hồn đang
khóc, không tin ngươi lắng nghe một chút.”
Trữ Tiểu Bạch nghe
tiếng người khóc, thanh âm không phải giữa không trung mà ngay tại bên
người. Bỉ ngạn hoa biến thành đầu một người chết, lưu huyết lệ, khóc
thét. Trữ Tiểu Bạch sợ đến hất đầu người đi.
“Ngươi sợ cái gì,
những oan hồn này đều là chiến hữu của ta, những chiến hữu này bị chính
các ngươi hại chết, bọn họ chết không nhắm mắt, tự nhiên sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Trình Thu Bình cảm giác hắn phi thường muốn giết người, muốn giết chết người trước mặt. Trữ Tiểu Bạch sợ đến thối lui vài bước, hoa trên mặt đất biến thành những cánh tay xương khô, bọn họ muốn giữ
lấy Trữ Tiểu Bạch. Trình Thu Bình nhặt đầu của chiến hữu lên, trên tay
nhuộm đầy máu. Hắn nói với cái đầu kia: “Huynh đệ, ngươi có muốn ta báo
thù cho các ngươi không?”
Cái đầu người chết trong tay trừng mắt nói: “Chúng ta muốn ăn tươi tim của hắn.”
“Hảo.” Trình Thu Bình phi thân nhảy lên, động tác nhanh nhẹn bắt lấy Trữ Tiểu
Bạch, Trữ Tiểu Bạch muốn nhảy lên thì trái tim đã nằm trong tay Trình
Thu Bình, Trữ Tiểu Bạch cảm thấy kinh khủng vạn phần, nhìn Trình Thu
Bình đang cầm trái tim của mình, trừng mắt té ngã trên mặt đất, giống
như thân thể đã mất đi hồn phách. Trình Thu Bình cầm trái tim kia, đưa
tới trước mặt đầu người chết, cái đầu kia hé miệng, hung hăng ăn trái
tim.
“Dĩnh nhi, ngươi làm gì ở đây.” Thanh âm Đoan Mộc Thanh Lam
bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn khắp không gian trống trải, Trình Thu
Bình lại càng hoảng sợ, nghĩ thầm, nguy rồi, hắn thấy ta không phải Đoan Mộc Dĩnh sẽ giết ta. Không muốn xoay người thế nhưng không thể không
đối mặt, Trình Thu Bình phải xoay người, Đoan Mộc Thanh Lam phủ minh bào đứng trước mặt hắn, Đoan Mộc Thanh Lam nhăn nhăn lông mày, nhìn cái đầu người cùng trái tim trong tay Trình Thu Bình rơi xuống mặt đất.
Trình Thu Bình cúi đầu, hắn sợ Đoan Mộc Thanh Lam nhìn thấy sẽ giết mình,
Trình Thu Bình không mang dung mạo của Đoan Mộc Dĩnh, dung mạo của hắn
chỉ thanh tú mà thôi. Đoan Mộc Thanh Lam cầm khăn lau đi vết máu tên tay Trình Thu Bình, “Dĩnh nhi sao bất cẩn như vậy, để người bẩn thế này,
sao ngươi cứ cúi đầu vậy, ngẩng đầu lên cho phụ hoàng nhìn.”
Đoan Mộc Thanh Lam nhẹ nhàng nâng mặt Trình Thu Bình lên, tỉ mỉ quan sát
dung mạo đoan trang của Trình Thu Bình. Khuôn mặt không phải xuất chúng, nhưng có một đôi mắt thâm thúy sáng sủa kiều mị động nhân, nhìn thẳng
vào ánh mắt, linh hồn cũng sẽ bị thu vào trong đó.
“Cái này mới
là khuôn mặt của Dĩnh nhi, cho dù dung mạo của ngươi biến hóa, nhưng đôi mắt của ngươi sẽ không thay đổi, thực sự là mê người.” Đoan Mộc Thanh
Lam cúi đầu hôn lên đôi mắt, đầu lưỡi xoát qua hàng lông mi dài, Trình
Thu Bình run rẩy, tại sao hắn lại có cảm giác chờ mong a, hắn chờ mong
Đoan Mộc Thanh Lam sẽ tiếp thu hắn, xem hắn là hài tử của mình.
“Ngươi không cần sợ, phụ hoàng sẽ không giết ngươi, ngươi là hài tử phụ hoàng
yêu nhất, phụ hoàng sao bỏ ngươi được.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm Trình Thu
Bình, giống như đang ôm một hài tử, Trình Thu Bình cũng không biết nói
gì. Lúc này tâm tình Trình Thu Bình bình tĩnh như nước, hắn giống như
một đứa trẻ mới được sinh ra, được mẫu thân ôm ấp thương yêu, Trình Thu
Bình tiến nhập mộng đẹp.
Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh do
Trình Thu Bình biến thành, mở cửa không gian hướng ra ngoài “Sao dễ dàng ngủ như thế này, thực sự là một hài tử.”
——— —————— ———–
“Hốt hoảng, mờ mịt rõ ràng, như có như không, khoảng cách tạo thành. . . .”
Một thanh âm nói bên tai Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh hiểu không được
bao nhiêu, hắn cảm thấy rất ấm áp, hình như đang ngủ. . . Chờ một chút.
Mình đang luyện công mà, sao lại ngủ? Đoan Mộc Dĩnh mở con mắt, trước
mắt hắn là khuôn mặt phóng đại của Đoan Mộc Thanh Lam. Không phải hắn
đến chỗ tân sủng sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Đoan Mộc Dĩnh
giật giật thân thể, hắn muốn đứng lên một chút. Đoan Mộc Thanh Lam biết
Đoan Mộc Dĩnh tỉnh lại, hắn cũng mở mắt, tay trái chống đầu, tay phải ôm thắt lưng Đoan Mộc Dĩnh.
“Dĩnh nhi, ngươi muốn làm gì, cùng phụ hoàng ngủ một lúc cho khỏe.” Đoan Mộc Thanh Lam dùng thanh âm trầm thấp nói.
“Phụ hoàng, chờ nhi thần giải quyết xong đã. ” Đoan Mộc Dĩnh tỏ ra rất hợp thời nói.
“. . . Ngươi cái này hài tử, muốn chạy trốn phụ hoàng sao, phụ hoàng còn
có nhiều thời gian chơi với ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam nhìn người nhảy
xuống giường, chạy trối chết, mỉm cười tự tin. Đoan Mộc Thanh Lam có một tân sủng, tân sủng này là một mỹ thiếu niê