Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325434

Bình chọn: 7.00/10/543 lượt.

ng cung điện,

dưỡng một ít tiểu động vật, hắn phi thường yêu thích những tiểu động vật này. Những động vật này bị thương được hắn mang về chữa trị, hắn cùng

Phi Oánh thái hậu cũng nhân từ như nhau, mọi người đều cho rằng hắn là

thái hậu chuyển thế. Đoan Mộc Thanh Lam cũng cho rằng hắn là thái hậu

chuyển thế, mới gặp gỡ cũng quan tâm hắn gấp bội.

Mặc Triền mệt

mỏi, ngồi ở lương đình nghỉ ngơi, Đoan Mộc Thanh Lam cùng nói chuyện

phiếm, nhìn xa xa giống như một bức tranh thủy mặc đẹp đẽ. Hoàng hậu

nương nương cũng đã ở ngự hoa viên tản bộ, thai nhi trong bụng Cơ hoàng

hậu chậm rãi lớn lên, hài tử này sẽ mang đến cho nàng một tương lai như

mong muốn. Nếu như nàng sinh hạ cho hoàng thượng nữ nhi đầu tiên, hoàng

thượng sẽ rất cao hứng, ngoài trừ nàng thì trong cung hài tử này sẽ

thành nữ nhân cao quý nhất. Vân động nhiều sẽ giúp ích cho sinh sản, đây là ngự y nói, Cơ hoàng hậu mỗi ngày đều đi tản bộ, phía sau theo một

đám cung nữ thái giám ngự y, nên cũng gây sự chú ý. Đoan Mộc Thanh Lam

thấy Cơ hoàng hậu từ xa xa đi tới, hắn lập tức đến đón, dìu Cơ hoàng

hậu, Mặc Triền cứ như vậy bị vứt sang một bên.

Mặc Triền nhìn

Đoan Mộc Thanh Lam cùng Cơ hoàng hậu hai người nói nói cười cười, Đoan

Mộc Thanh Lam đối với Cơ hoàng hậu rất quan tâm, rất không thoải mái,

liền không hờn giận đứng dậy một mình tản bộ.

Mặc Triền đi đi lại lại, phát hiện dưới tàng cây có một tiểu cẩu đáng yêu đang ngủ, Mặc

Triền âm hiểm cười nhặt lên một khối đá, hung hắn ném vào tiểu cẩu, tiểu cẩu cảnh giác phát hiện nguy hiểm, né một chút, thế nhưng chân của nó

vẫn bị thương. Mặc Triền muốn ôm tiểu cẩu bị thương đi về, nhưng tiểu

cẩu kêu lên phẫn nộ, nhe răng không cho hắn tới gần.

“Ngươi làm

gì vậy, vì sao lại đả thương tiểu cẩu của ta!” Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan

Mộc Tuyết không nhìn thấy Khuynh Thành liền tới tìm, bọn họ thấy Mặc

Triền đả thương tiểu cẩu, hắn muốn làm gì vậy chứ! Vì sao hắn muốn đả

thương tiểu cẩu của ta! Đoan Mộc Dĩnh ôm lấy Khuynh Thành, lo lắng nhìn

vết thương trên đùi nó.

“Ta không có thương tổn nó, ta thấy nó bị thương nên định giúp nó.” Thanh âm của Mặc Triền thập phần dễ nghe động nhân, trên mặt lộ vẻ thương xót nhân từ. Giống như thần phật thương hại thế gian khổ cực, nghĩ biện pháp cứu tế cho người khác.

Đối với

hành động dối trá này, Đoan Mộc Dĩnh trào phúng nở nụ cười, đả thương

một tiểu động vật, lại làm bộ biểu thị nhân từ, hắn muốn dùng loại này

phương pháp này để tạo danh tiếng sao? Đúng là ngụy quân tử!

“Ngươi muốn làm gì, ta rõ ràng thấy ngươi đả thương Khuynh Thành, ngươi còn

nói ngươi không làm, nói xạo!” Đoan Mộc Tuyết có chút tức giận, lớn

tiếng hét lên. Tiểu cẩu là sủng vật Đoan Mộc Dĩnh phi thường yêu thương, chính là món quà mình tặng. Thật to gan!

“Ngươi không nên ngậm

máu phun người, ta đâu có đả thương tiểu cẩu này, ta thấy nó thụ thương

nên muốn giúp, sao lại thành ta đả thương tiểu cẩu ni.” Mặc Triền không

thừa nhận chính mình đả thương tiểu cẩu, hắn là tân sủng của hoàng

thượng, Mặc Triền tin tưởng vững chắc Đoan Mộc Thanh Lam sẽ tin tưởng

mình. Mỗi người trong cung đều nói hắn nhân từ, đều nói hắn là Phi Oánh

thái hậu chuyển thế. Đoan Mộc Thanh Lam cũng không nghi ngờ, luôn đối

với hắn thật tốt. Lục hoàng tử kia được ân sủng làm sao bằng mình, tuy

hài tử kia lớn lên cũng giống mình, lại có danh phận hoàng tử, nhưng để

xem hoàng thượng sẽ chọn hắn hay lục hoàng tử kia.

Đoan Mộc Thanh Lam cùng hoàng hậu nghe thanh âm ồn ào của Đoan Mộc Tuyết, không biết

ra xảy ra việc gì, liền đi tới. Mặc Triền vừa thấy Đoan Mộc Thanh Lam đi tới, lập tức ủy khuất cực kỳ, yên lặng cúi thấp đầu, Đoan Mộc Thanh Lam không biết phát sinh sự tình gì, bọn họ tranh chấp cái gì sao. Mặc

Triền ủy khuất cúi thấp đầu, Đoan Mộc Dĩnh nhìn Đoan Mộc Tuyết, Đoan Mộc Tuyết rất tức giận, nhưng nhịn xuống không phát tác.

“Các ngươi

tranh chấp cái gì vậy!” Đoan Mộc Thanh Lam không hờn giận, chẳng lẽ Dĩnh nhi cũng giống các cung phi khác ganh tị với Mặc Triền, vì được ta sủng ái mà không có chừng mực.

“Bọn họ đổ oan cho thần, thần thấy

một tiểu cẩu bị thương muốn mang nó trở lại chữa trị, bọn họ đi đến nói

thần làm nó bị thương, thần, thần sao có thể làm ra chuyện như vậy.” Mặc Triền ủy khuất chảy nước mắt, phi thường thống khổ cắn môi, khiến người khác sinh thương tiếc, Đoan Mộc Thanh Lam thương tiếc đưa hắn ôm vào

trong lòng. Thái độ dửng dưng của Đoan Mộc Dĩnh, ánh mắt tràn ngập băng

lãnh đó, trong mắt hắn Đoan Mộc Dĩnh không hề giống người kia làm cho

hắn vui, Đoan Mộc Dĩnh giống như người xa lạ.

“Dĩnh nhi, sao

ngươi lại khi dễ người trẫm sủng ái, ngươi còn có quy củ của một hoàng

tử sao, ngươi còn biết lễ tiết hoàng gia sao.” Đoan Mộc Thanh Lam lớn

tiếng quát Đoan Mộc Dĩnh.

Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Tuyết lập tức quỳ trên mặt đất, “Nhi thần biết sai, thỉnh phụ hoàng tha thứ.”

“Hừ, đừng tưởng rằng trẫm sủng ái ngươi, ngươi có thể tùy ý ở trong cung

muốn làm gì thì làm. Trẫm sủng ái ngươi, cũng có thể thu hồi những gì

trẫm cho ngươi, Dĩnh nhi chẳng lẽ không hiểu.” Đoan Mộ


pacman, rainbows, and roller s