
ưu Đình giống như liệt hỏa, Âu Tuấn Trình biết phụ
thân hắn thích ngày hè gió mát, Âu Tuấn Trình cũng thích gió mát nhẹ
nhàng khoan khoái này. Hắn nhớ kỹ lúc mình còn nhỏ, thường đứng xa xa
nhìn mái tóc vàng, hâm mộ dung mạo của người đó, một người luôn am hiểu
lại ôn hòa thiện lương. Tiên hoàng mỗi khi nhắc tới hắn, đều là vẻ mặt
mê luyến. Lưu Đình lại là một nam nhân phi thường cố chấp, hắn không mỹ
lệ như Kỳ Duyên, thế nhưng hắn dùng toàn bộ tâm tư để yêu một người,
điều này không phải ai cũng làm được, hắn là một người đáng tôn kính.
“Tiên tri, ngươi đừng khóc , trẫm sẽ không giết ngươi, ngươi là người mà tiên hoàng lưu lại, trẫm không làm trái di ngôn của tiên hoàng. Trẫm nghe
nói tiên tri Kỳ Duyên không chết, có thương nhân đã gặp qua hắn. Mặc kệ
công chúa của Tấn quốc là dạng người gì, trẫm vẫn lấy nàng. Còn việc của nàng ngươi không cần lo lắng, trẫm sẽ không để hậu cung máu chảy thành
sông.” Âu Tuấn Trình âm thầm quyết định, nếu như cả một nữ nhân còn
không đối phó được, sao có thể thống lĩnh thiên hạ, sao có thể thu phục
quần thần. Công chúa của Tấn quốc, một mình ở hoàng cung Lương quốc, có
thể làm ra được điều gì chứ!
Âu Tuấn Trình cúi xuống nâng Lưu
Đình dậy, giống như tôn kính với bậc cha chú , giúp Lưu Đình chỉnh lý y
phục, “Tiên tri a, trẫm đã nói như thế, ngươi khẩn trương cái gì a. Thả
lỏng một chút. Người đâu, giúp tiên tri đại nhân đi tắm thay y phục, hầu hạ cẩn thận.”
Âu Tuấn Trình ra lệnh một tiếng, một đám cung nữ
thái giám tiến đến, những người này đỡ tiên tri Lưu Đình đi tắm, Lưu
Đình ngơ ngác để người ta đưa đi, như cái xác không hồn vô tri vô giác.
“Thật không có ý nghĩa, trẫm đi tìm Tiểu Vũ giải buồn.” Trong lòng Âu nảy lên nghi ngờ, tiên tri nói Trình Thu Bình sẽ khiến hắn không thể nhất thống thiên hạ, có phải cũng là tiên đoán sai lầm hay không. Tiên tri Lưu
Đình nói chưa chắc có thể tin a, nhưng giết nhầm còn hơn bỏ sót, Trình
Thu Bình, ngươi muốn trách thì tự trách mình mệnh bất hảo, không nên oán trẫm.
——— —————— —————————
Ngoài cửa sổ mưa bay lất phất, nước mưa thuận theo mái hiên rơi trên mặt đất, Đoan Mộc Dĩnh lấy ra võ
công tâm pháp Đoan Mộc Thanh Lam đưa cho hắn, theo chữ viết trên mặt
khăn tu luyện. Đoan Mộc Dĩnh ngồi ngay ngắn trên giường, đêm khuya, tất
cả cung nữ thái giám đều đi nghỉ ngơi, toàn bộ cung điện yên tĩnh đáng
sợ, Đoan Mộc Dĩnh chỉ nghe tiếng mưa bên ngoài cùng mình luyện công.
Phải mạnh lên, so với trước đây còn mạnh hơn, Đoan Mộc Dĩnh cần sức
mạnh, hắn đã ở đan điền vận hành khí hải yếu ớt, khiến chúng nó chậm rãi tụ tập cùng một chỗ, hình thành luồng khí mạnh mẽ. Chậm rãi phân tán
lực lượng ra khắp nơi trên cơ thể, rót vào trong kinh mạch, hắn cảm giác được lực lượng phân toán của mình đang dữ dội hội tụ.
Đoan Mộc
Dĩnh một mình tiến vào một địa phương xa lạ, nơi này tràn ngập hoa bạch
sắc, như là bỉ ngạn hoa nơi âm ti địa phủ, âm u mà kiều diễm, đứng nơi
bụi hoa là một nam nhân hắn không bao giờ muốn gặp lại. Nam nhân này
thấy Đoan Mộc Dĩnh liền đi tới, hai mắt rưng rưng, môi mỉm cười, nam
nhân kích động không ngớt chạy tới ôm cổ Đoan Mộc Dĩnh, giống như muốn
đem Đoan Mộc Dĩnh tiến vào máu thịt mình.
“Thu Bình, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi, ngươi tới gặp ta phải không.”
“Buông tay, Trữ Tiểu Bạch!” Đoan Mộc Dĩnh khôi phục thành bộ dáng Trình Thu
Bình, hắn dùng lực đẩy Trữ Tiểu Bạch ra. Tao nhã khiêm tốn, sư phụ nói
người này tao nhã, cái người là hung thủ hại chết ta, từng là người ta
thích nhất. Ngươi còn mặt mũi gặp lại ta sao! Cái tên lừa dối, hại chết
ta, ngươi còn giả vờ tình nghĩa!
“Ta không có lừa ngươi, nghe ta
giải thích a, ta đối với ngươi là thật tâm, thế nhưng hoàng thượng hạ tử lệnh cho ta, cấm ta mở cửa thành để ngươi vào. Thánh mệnh không thể
trái, ta không thể mở cửa thành. Xin lỗi xin lỗi, Thu Bình, ta không
muốn hại chết ngươi. Ngươi nghĩ rằng ta không đau lòng sao, nhìn ngươi
bị địch nhân giết chết, ta hận không thể chạy xuống thành lâu thay ngươi mà chết, thế nhưng thánh mệnh không thể trái.” Trữ Tiểu Bạch thống khổ, ánh mắt khẩn cầu nhìn Trình Thu Bình, “Tha thứ ta, van cầu ngươi tha
thứ cho ta.” (hãn~ đấm đấm…đá đá..đạp đạp~)
“Ngụy quân tử, thánh mệnh không thể trái, vậy sao ngươi không cùng ta đồng sinh cộng tử.
Trước kia ngươi nói với ta, muốn cùng ta đồng sinh cộng tử, đến lúc
chúng ta già yếu chết đi cũng chôn cùng một quan tài. Tới thời khắc mấu
chốt, sao không cùng ta chết, trái lại bởi vì ta chết mang đến cho ngươi tiền đồ tốt, ngươi chắc là người đầu tiên muốn giết ta.” Trình Thu Bình bi phẫn đau thương, hận đến độ nghiến răng, ngươi giải thích làm gì, có giải thích cũng vô dụng! Phản bội là phản bội!
“Hại chết ngươi
không phải là chủ ý của ta, là chủ ý của tiên tri cùng ca ca của ngươi
còn có hoàng thượng, muốn trách thì trách mạng của ngươi bất hảo, ta
không muốn hại chết ngươi, ta cũng không có cách nào a.” Trữ Tiểu Bạch
như cũ chưa từ bỏ ý định vì mình biện giải, hắn mong Trình Thu Bình tha
thứ cho hắn, để hắn có thể an tâm.
Trình Thu Bình trào phúng