
c từng bước hướng cửa thang máy đi đến.
Cố Mặc Hàm, thực xin lỗi, em cả đời này cũng không còn
dám dũng cảm yêu anh như vậy nữa, em về sau sẽ tìm một người em không yêu, thật
nghiêm túc sống yên ổn hết cả đời. Em cũng không bao giờ muốn bị tổn thương
nữa, vả lại, em căn bản nhìn không rõ trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì. Năm
năm, anh còn bị ám ảnh với Hà Miêu không? Vậy Triệu Tịch Vũ kia thì sao? Vì cái
gì bọn anh không có ở cùng nhau? Cố Mặc Hàm, anh đã nói, không cần phải phỏng
đoán tâm tư của người khác, cho nên, em không muốn, em thật sự đã mệt mỏi.
Cố Mặc Hàm mím chặt môi, mặt không chút thay đổi, đôi
mắt hoa đào luôn hàm chứa □ trước kia nhưng bây giờ trong đó lại tràn đầy băng
giá, nắm lái tay bởi vì dùng sức mà hiện ra màu trắng bệch. Tuyết rơi xuống
trên người bởi vì nhiệt độ cao trong xe mà từ từ tan thành nước, áo khoác màu
đen hơi mở ra một chút. Cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo xuyên qua quần áo giống như
thấm vào trong lòng anh, anh cảm giác lòng mình cũng lạnh lẽo như băng vậy,
không có một chút ấm áp nào.
Tần Vũ Dương, em nghĩ rằng Cố Mặc Hàm tôi thực sự
không có em thì không sống tốt sao? Em cho rằng em là ai, tôi muốn loại phụ nữ
gì mà chưa có sao? Cần gì không có mặt mũi khiến cho em trốn tránh không kịp
vậy?
Cũng là hai đêm tuyết tương tự nhau, Cố Mặc Hàm hai
lần cảm thấy bất lực, anh thật sự là hận chết loại thời tiết quỷ quái này!
Ngày hôm sau Tần Vũ Dương tinh thần vô cùng phấn chấn
đi đến Đằng Đạt làm việc, xua đi mây mù ngày hôm qua. Tần Vũ Dương quan sát một
vòng, phát hiện đồng nghiệp tổ hạng mục thật sự là hiểu chuyện, chuyện tình cơ
mật bị tiết lộ công ty cơ bản không có người biết rõ. Đóng cửa lại họp, mọi
người vẫn duy trì một thái độ nơm nớp lo sợ đối với Tần Vũ Dương đang có tâm
trạng tốt. Mặc dù nói, cùng vị Tần tổng này cộng sự nhiều năm, ngày thường cô
cũng vui thì đùa tức giận thì mắng bọn họ, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy,
dưới tình huống bình thường cô ấy sẽ phải nổi đóa mà, làm sao có thể cười đến
hiền hòa dễ gần như vậy chứ?
Tần Vũ Dương nhìn bọn họ ở đàng kia mắng to công ty T
âm hiểm xảo trá, nhìn trên mặt mỗi người bọn họ lòng đầy căm phẫn, đột nhiên
cảm thấy chính mình nhiều năm như vậy trắng đen đều đã lăn lộn, có lẽ xã hội
này đầy những Ảnh đế và Ảnh hậu, nếu không vì cái gì cô thủy chung cũng nhìn
không ra ai là nội gián?
Nghĩ tới đây, Tần Vũ Dương ý cười càng đậm, lộ ra hàm
trăng trắng tinh. Mọi người bị màn sáng trắng này kết quả mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng.
"Tần
tổng, phương án thứ ba của chúng ta còn phải làm sao?" Tiểu Lương trong ánh mắt bức bách của mọi người mà sợ
hãi rụt rè hỏi.
Tần Vũ Dương hai tay chống ở trên bàn: "Làm,
đương nhiên phải làm! Vì cái gì không làm?"
"Cứ
theo ý tưởng ban đầu, hoặc là bắt đầu lại một lần nữa?" Phó trưởng ban tổ hạng mục Lưu Tư Thành hỏi.
Lưu Tư Thành ban đầu bất đồng với ý kiến với các tổ
khác được Cố Mặc Hàm đưa qua, Tần Vũ Dương nhìn trúng tài hoa và kiên định của
anh ta, hơn nữa một đường đẩy anh ta vào đội thứ hai.
Sẽ là anh ta sao? Tần Vũ Dương không biết.
"Đương
nhiên không thể dùng phương án trước kia, khẳng định cũng đã bị tiết lộ!" Viên Khang một thành viên khác nói.
Viên Khang là đàn em khóa dưới của Tần Vũ Dương, nghe
nói cậu ta gần đây muốn kết hôn, chẳng lẽ bởi vì kết hôn thiếu tiền nên nghĩ
bán đứng công ty để có tiền? Tần Vũ Dương không chắc chắn.
"Tôi
nghĩ bây giờ việc cấp bách nhất là cần phải tìm ra được tên nội gián kia." Nói lời này là Chu Tình.
Đó là một cậy tài mà khinh người, ngày thường luôn nói
năng hết sức chanh chua như vậy đả kích các thành viên khác, bởi vậy được biệt
danh là "Nhện độc", nhưng ở trên công việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, vẫn
có thể cùng mọi người hòa thuận lẫn nhau. Nếu theo lời của cô ta, cô ta lại vì
cái gì? Tần Vũ Dương rất hoang mang.
"Yo,
cô là kẻ trộm lại la lên bắt trộm không phải sao?"Chỉ một
câu nói đem sự tự kiềm chế bình tĩnh của Chu Tình đẩy ngã chính là Trương Thu
Lâm.
Trương Thu Lâm là dựa vào quan hệ bám váy với tầng cấp
cao công ty Đằng Đạt mới được miễn cưỡng nhét vào nơi này của Tần Vũ Dương, Tần
Vũ Dương bất đắt dĩ tiếp nhận cô ta, nhưng cô ta không có an phận cho qua ngày,
nhắc tới cô ta Tần Vũ Dương liền đau đầu.
"Cô
nói bậy bạ gì đó! Cô quả thực là ngậm máu phun người!" Chu Tình trợn mắt nhìn.
"Được
rồi, đừng cãi nữa, bây giờ là giai đoạn quan trọng, hai người các cô cũng đừng
ầm ĩ."
Mọi người anh một lời tôi một câu, Tần Vũ Dương lần
lượt nhìn từng người một, lại trăm mối như tơ vò.
"Tần
tổng, cô có phải đã biết ai là nội gián rồi phải không?" Lại là trợ lý Lương.
Tần Vũ Dương quay đầu nhìn anh ta, khẽ nhíu mày: chẳng
lẽ là anh ta?
Trợ lý Lương bị cô nhìn đến sợ hãi: "Cô
đừng nhìn tôi như vậy mà, thật sự không phải tôi! Tôi có thể thề với trời! Tần
tổng cô phải tin tôi!"
Tần Vũ Dương phất phất tay: "Được
rồi, đừng nói nhiều. Tôi cũng không biết là ai."
Tần Vũ Dương cảm thấy làm Sherlock Holmes thực là cô