
g bông tuyết nhỏ dần dần biến thành trận tuyết, xung quanh các sinh
viên phấn khích mà hét lên.
Tần Vũ Dương nói với Cố Mặc Hàm: "Nhìn
bọn họ tôi thật sự cảm giác là mình đã già rồi."
Lúc này điện thoại Cố Mặc Hàm vang lên, là Mạc Sính
Dã.
"Hàm
Tử, tìm được chị dâu chưa?" Mạc Sính Dã giọng nói cà
lơ phất phơ vang lên.
"Đừng
nói lung tung!" Cố Mặc Hàm cảnh
giác nhìn về phía Tần Vũ Dương, đổi sang bên kia nghe điện thoại, Tần Vũ Dương
đang ngắm tuyết, chắc là không nghe thấy.
"Sao
lại nói lung tung? Nói vậy chắc là tìm được rồi? Cô ấy ở bên cạnh cậu?" Mạc Sính Dã có điểm hưng phấn.
"Ừ,
cậu có chuyện gì sao?" Cố
Mặc Hàm thay đổi đề tài.
"Không
có chuyện gì, các cậu cứ tiếp tục đi." Nói xong cũng không đợi Cố Mặc Hàm phản ứng, gác máy
một cái "rụp".
Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương lái xe trên đường trở về,
thì tuyết lớn đã rơi thành như lông ngỗng rồi. Trên đường xe cũng không nhiều,
nhưng Cố Mặc Hàm vẫn hết sức chăm chú lái xe, Tần Vũ Dương cũng không dám đem
tính mạng hai người ra nói đùa, dù sao thời tiết mưa tuyết thì cũng là thời
tiết chiếm tỷ lệ cao về tai nạn xe.
Ngay sau đó, trên đường đã có lớp tuyết đọng lại, bị
chiếc xe phía trước nghiền qua, làm cho con đường càng trơn trượt. Cố Mặc Hàm
cẩn thận khống chế tốc độ xe, chờ khi đèn đỏ quay đầu nhìn lại, trên ghế Tần Vũ
Dương đã nghiêng qua ngủ thiếp đi. Cố Mặc Hàm thò người ra ghế sau lấy cái áo
khoác của anh nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Một chiếc xe màu đen sang trọng mà từ từ chạy đến dưới
căn hộ của Tần Vũ Dương. Cố Mặc Hàm lặng lẽ nhìn Tần Vũ Dương vẫn còn ngủ say.
Trong tay ôm cái áo khoác, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay chôn ở dưới khăn
quàng cổ màu trắng, đôi mắt trong veo ngày thường hiện giờ đang khép lại, chỉ
có thể nhìn thấy được hàng mi dài mà dày đậm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn ngủ trông
hơi đỏ lên.
Cố Mặc Hàm nhẹ nhàng gạt tóc mềm mượt ở trên trán cô.
Trên người cô tản mát ra hương thơm nhàn nhạt, ngoài xe âm thanh tuyết lớn rơi
rít rít ào ào, Cố Mặc Hàm nhìn một lát rồi đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Tần Vũ Dương tỉnh lại xuống xe liền thấy Cố Mặc Hàm
quần áo phong phanh dựa vào cửa xe hút thuốc. Gió đã ngừng, tuyết lớn vẫn như
cũ bay lả tả xuống, lắp đầy dưới đất, cây cối, mái nhà, toàn bộ thế giới như
choàng lên một áo choàng màu trắng. Cố Mặc Hàm một tay ôm ngực, tay kia cầm
điếu thuốc đang đặt trước miệng, ánh lửa sáng tối luân phiên, sau đó tao nhã
thổi ra khói thuốc, gõ gõ tàn thuốc, không để ý chút nào tuyết lớn rơi trên
người, con mắt đen sâu sắc nhìn về phương xa. Trông thấy cô, từ từ cười rộ lên,
nụ cười chạy thẳng đến đáy mắt. Tim của Tần Vũ Dương đột nhiên đập loạn thình
thịch, mơ mơ màng màng do mới vừa tỉnh ngủ lại thanh tỉnh không ít, cảm thấy
màu trắng xung quanh sáng đến chói mắt.
Tần Vũ Dương đem trong tay áo khoác đưa tới, Cố Mặc
Hàm vứt thuốc nhận lấy nhưng không mặc vào.
"Tôi
vào đây, anh cũng nhanh trở về đi!"
Cố Mặc Hàm gật đầu nhẹ.
Tần Vũ Dương cùng anh tạm biệt nhưng đi được hai bước
thì quay đầu lại, anh vẫn duy trì động tác kia, từng mảng lớn bông tuyết bay
rơi xuống, cô bỗng nhiên cảm thấy nhìn không rõ anh.
"Cảm
ơn anh, Cố Mặc Hàm, năm năm này tôi vẫn luôn suy nghĩ, khi gặp lại anh sẽ có
cảnh tượng như thế nào? Có thể giống Tịch Mộ Dung [1'> đã nói như vậy
không, tại quán cà phê góc đường, anh bất ngờ xuất hiện, tôi sẽ mang ra khuôn
mặt tươi cười chào hỏi anh, bỏ qua chuyện cũ, chỉ là chào hỏi, nói với anh một
câu, chỉ nói một câu, đã lâu không gặp?
Hay
giống như 《Bán sinh duyến》 [2'> dưới ngòi bút
Trương Ái Linh? Anh mang theo người nhà đẹp như hoa và đứa con trai thông minh
hoạt bát của anh, tôi dắt theo đứa con của chồng tôi, gặp thoáng qua anh đang ở
trên đường?
Có
lẽ trong lòng anh ghét sự công kích qua lại, anh nghĩ rằng tôi đao thương bất
nhập, tôi cho là anh bách độc bất xâm, càng đấu thì anh chết tôi sống, càng
lưỡng bại câu thương [3'>?
Tôi
không nghĩ tới, chúng ta còn có thể giống như bạn bè cùng nhau dùng cơm, nói
chuyện phiếm. Trong mấy năm qua, tôi một mực nghĩ, nếu như, chúng ta năm đó bảo
trì khoảng cách là một người bạn, có lẽ là cả đời, nếu như tôi không có tham
lam, không có hy vọng xa vời được tiếp gần anh, có phải cũng sẽ không mất đi
anh không?
Tôi
đột nhiên nghĩ, làm bạn bè bình thường mới là lâu dài nhất. Chúng ta, về sau sẽ
là loại bạn bè này, tất cả, đều không quan hệ đến tình yêu.
Cám
ơn anh lần này đã bằng lòng giúp tôi, cám ơn."
Trái tim của Tần Vũ Dương bỗng nhiên nổi lên đau đớn,
cô nắm tay thật chặt, móng tay cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay, miễn cưỡng
nói xong những lời này, sau đó cố gắng mỉm cười với anh.
Cố Mặc Hàm thở dài một hơi, Tần Vũ Dương cảm thấy giai
điệu này giống như là tiếng thở dài trong lòng cô.
"Được." Cố Mặc Hàm đơn giản trả lại một từ, sau đó mở cửa xe
khởi động rú xe mà đi.
Tần Vũ Dương nhìn xe từ từ dung nhập vào đêm tối, mới
từng bướ