
i đều tránh xa cô, những cửa hàng thiếu người
cũng từ chối nhận cô vào làm. Cô không khỏi phỏng đoán xem rốt cuộc mình đã đắc
tội với ai, nhưng nghĩ mãi cũng không tài nào tìm ra. Về phần những chị em cùng
hội cùng thuyền có một vài lần xô xát, bao gồm cả Tiểu Lệ, dù không ưa gì nhau
thì cùng lắm cũng chỉ giành khách, chửi bới mấy câu, ẩu đả vài cái, tuyệt đối sẽ
không bao giờ dồn cô vào bước đường cùng. Dù sao cũng cùng một cảnh ngộ, biết
lăn lộn với đời chẳng dễ dàng gì, quyết sẽ không bao giờ làm ra những chuyện
quá đáng!
Nghĩ
đi nghĩ lại, Ngô Quế Lan cũng không cảm thấy mình đã làm gì khiến người ta phải
ghi hận, càng không nhớ ra ai có năng lực lớn như vậy. Cuối cùng cô đem tất cả
những chuyện gần đây gặp phải quy kết cho vận đen. Đen đến mấy thì cũng có ngày
phải hết, vậy nên cô liền lấy lại tinh thần từ trong hoang mang tuyệt vọng.
Để
kiếm được chút tiền sinh hoạt, cô rút ra hai ngàn đồng từ ngân hàng, đến phố chợ
phía Tây mua một ít đồ trang sức, theo chân người ta bày một sạp hàng ở vỉa hè.
Buôn bán không thể nói là tốt, nhưng cũng không đến nỗi kém. Đáng tiếc vận đen
đã đến thì làm gì cũng không ra hồn, Ngô Quế Lan mở hàng mới được vài ngày đã bị
Đội Quản lý trật tự đô thị bắt được, tịch thu toàn bộ hàng hóa. Không chỉ sinh
hoạt phí không kiếm được mà tiền vốn bỏ ra cũng coi như mất trắng.
Càng
làm cho cô thấy tuyệt vọng hơn là chạng vạng ngày hôm đó trở về nhà trọ, cô thấy
Thành Công đáng thương ngồi ở bên ngoài, khóa phòng đã bị đổi.Thì ra là chủ nhà
đã tới, đuổi anh ra.
Cô
nổi trận lôi đình đi tìm chủ nhà, ông ta ngang nhiên tuyên bố hạn thuê phòng đã
hết, không muốn cho cô thuê tiếp nữa.Chưa hết, ông ta còn chửi cô mắc bệnh lại
dám thuê trọ chỗ này, không đòi bồi thường tổn thất coi như đã là tử tế với cô
lắm rồi.
Bồi
thường tổn thất? Ngô Quế Lan bị chọc cho giận điên, thanh minh cũng chẳng ích
gì, liền không thèm nhiều lời với ông ta, tâm trạng bị đè nén bây lâu lúc này
bùng nổ, bao nhiêu uất ức phải chịu đều trút lên lão chủ nhà. Trước khi đi nhìn
lão ôm đầu rúm ró dưới đất, mặt sưng vù như mặt heo, cô đột nhiên bật cười. Lẽ
ra, cô nên đi làm cướp!
Thành
Công vẫn lẽo đẽo theo sau, bị bộ dạng phát hỏa của cô làm cho sợ hãi không dám
ho he một tiếng. Anh không ngờ được nhìn cô mảnh mai yếu ớt mà khi đánh người lại
khí thế ngất trời như vậy.
Tìm
một nhà nghỉ giá rẻ nghỉ tạm, Ngô Quế Lan vừa tìm phòng ở, vừa nghĩ kế sinh
nhai cho hai người mà phiền não không thôi.Thành Công tuy rằng vẫn ngây thơ chẳng
hiểu gì về cơm áo gạo tiền, nhưng cũng cảm nhận được sự cùng quẫn của cô, trong
lòng luôn hy vọng có thể giúp ích chút gì đó.
Có
lẽ vận đen cũng sắp đến hồi kết thúc, một hôm bà chủ nhà nghỉ đột nhiên nói với
bọn họ gần đó có một căn nhà nhỏ muốn cho thuê, giá rất rẻ, mỗi tháng chỉ cần
năm mươi đồng. Đó là một căn nhà ba gian có tường bao nằm kẹt giữa những ngôi
nhà cao tầng, khi quy hoạch thành phố dường như quên mất nơi này. Bà chủ cũng
không dối gạt cô, chỉ nói nơi đó có vấn đề, trước kia còn có người ở, tiền thuê
cũng không rẻ như vậy. Mấy năm nay chẳng ai thuê nữa, chủ nhà cũng không dám ở,
lại tiếc mảnh đất đó nên muốn tìm người trông coi, tiền thuê gọi là lấy cho có.
Tuy nhiên có vấn đề ở chỗ nào thì bà chủ lại không nói.
Ngô
Quế Lan bây giờ chỉ sợ không có chỗ ở, còn “có vấn đề” hay không, không quan trọng.
Hơn nữa từ bé cô đã là đứa to gan, chưa bao giờ sợ mấy chuyện như thế, liền lập
tức thuê nhà, cùng Thành Công dọn về ở ngay hôm đó.
Tuyết
rơi rất dày, Ngô Quế Lan kéo theo một cái bao tải to đi dọc đường, hễ gặp thùng
rác là dừng lại, thò bàn tay đeo chiếc găng cáu bẩn nhìn không ra màu sắc bới lộn
bên trong xem có thứ gì có thể bán hoặc miễn cưỡng sử dụng được, đem quẳng vào
bao.
Đã
đến bước đường cùng, làm gì cũng không thuận lợi, ngoài việc nhặt rác cô không
biết mình có thể làm gì để sống qua giai đoạn khốn khó này nữa.
Vừa
lạnh vừa mệt, Ngô Quế Lan kéo cái bao lép kẹp đi rất lâu mà vẫn không ăn thua.
Thời tiết thế này chẳng mấy ai uống nước giải khát, đương nhiên vỏ chai cũng
không nhiều. Mấy ngày tuyết lớn thậm chí còn không kiếm được gì, chỉ là cô
không muốn nằm chết dí ở xó nhà mà thôi. Cô ho khan một tiếng, tự nhiên cảm thấy
bụng âm ỉ đau, không khỏi thở dài, thấy trước mặt có lối vào ga tàu điện ngầm
bèn đi xuống.
Cô
ngồi lên băng ghế, cũng không để ý đến ánh mắt kì thị của dòng người qua lại,
chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, mong có thể làm ấm lên đôi chút.
Dù
cô đã mặc đến mấy lớp, dưới chiếc áo khoác cũ là hai chiếc áo len, lại quàng
thêm một chiếc khăn to che kín cả đầu cả cổ, nhưng gió lạnh vẫn tìm được cách
luồn vào trong, buốt đến độ tưởng như cả máu cũng sắp đóng băng vậy. May mắn
trong toa tàu điện ngầm so với bên ngoài ấm áp hơn rất nhiều, ít nhất cũng
không có gió.
Mỗi
ngày thế này tiền kiếm được có khi chẳng đủ chi dùng trong ngày, nhưng dù sao
cũng còn hơn ngồi không. Miệng ăn núi lở, có lẽ mấy ngày nữa cô lại phải tính
chuyện quay về nghề cũ. Aiz, thật không ngờ người sống trên đời