
ữ anh lại có ý nghĩa gì?
Về
nhà, Thành Công lại không ở trong phòng, tìm quanh một vòng cũng không thấy
bóng dáng đâu, Ngô Quế Lan hơi hoảng. Thành Công rất sợ tiếp xúc với người
ngoài, nếu không phải bất đắc dĩ quyết không bao giờ bước chân ra khỏi cửa một
bước. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nhớ đến những ngày đầu quen anh đều là bị
người ta bắt nạt đến thê thảm, lòng cô bỗng dưng căng thẳng, vội chạy ra ngoài
tìm.
Mãi
đến khi thành phố lên đèn, Ngô Quế Lan mới vừa hoảng vừa lo trở về phòng trọ,
mà Thành Công chẳng khác gì em bé trong nhà trẻ, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn
trên ghế chờ cô trở lại, trên bàn trước mặt là mấy món ăn đã nguội từ lâu. Nhìn
thấy cô, anh mừng rỡ đứng lên, tươi cười lấy lòng.
“Anh
chạy đi đâu thế?” Thấy anh không việc gì, cô yên tâm lại, mà trong nháy mắt lửa
giận lại bừng lên, Ngô Quế Lan cao giọng chất vấn, “Anh tưởng đây là cái khách
sạn, muốn đi thì đi, muốn đến thì đến có phải không?” Dù biết mình tự nhiên nổi
giận vô duyên vô cớ, anh sờ sờ là một người sống, đâu thể suốt ngày giam mình
trong phòng được, chỉ là cô không khống chế được miệng mình. Đã mệt mỏi cả một
ngày trời, lại thêm một hồi hoảng sợ vừa rồi, ai có thể bình tĩnh cho nổi?
Nụ
cười tắt ngấm trên mặt Thành Công, anh trầm mặc cúi đầu nhìn hai tay đang xoắn
chặt lấy nhau, đầy một lòng chờ mong cũng trở nên nguội lạnh.
Anh
không nói lời nào, Ngô Quế Lan ngược lại càng thêm tức giận, những lời không kịp
nghĩ cứ vậy tuôn ra, “Không muốn ở đây thì cút đi, tôi không có nghĩa vụ nuôi một
người ăn không ngồi rồi lại chỉ biết gây phiền toái!”
Cô
hẳn là phải nghĩ vậy đi, tự nuôi mình đã đủ khổ rồi, giờ còn phải gánh thêm một
cái tàu há mồm nữa, cô… cô hẳn không thể là tự nguyện đi? Chính vì vậy nên mới
thốt ra những lời ác độc này…
Thành
Công ngước mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt đi vì tức giận của cô, khóe môi nở một nụ
cười buồn bã: “Anh hiểu rồi.” Anh nhỏ giọng trả lời rồi xoay người đi ra cửa.
Thực ra cô không hề cần anh, anh cũng đã sớm biết, chỉ là anh vẫn muốn ở cùng
cô, nhìn thấy cô. Có lẽ với cô, đó là một gánh nặng.
Nhìn
bóng lưng cô đơn của anh khuất dần sau cửa, Ngô Quế Lan bất giác chết lặng. Đây
là kết quả cô muốn ư? Ép anh phải ra đi như vậy… Vậy khi nãy cô sợ hãi hoảng loạn
đi tìm anh để làm gì?
Mệt
mỏi ngồi xuống chiếc ghế anh vừa ngồi, ánh mắt Ngô Quế Lan bất giác dừng trên
bàn, bắt gặp đĩa trứng tráng hành cùng với đĩa đậu xào thịt băm, còn có hai bộ
bát đũa chỉnh tề, một hồi lâu mới định thần lại.
Cô
đứng phắt dậy như bị điện giật, vội vàng lao ra cửa. Lạy trời, lạy trời anh
chưa đi xa!
Nhìn
thấy bóng dáng cô đơn ngồi cạnh tường bao, Ngô Quế Lan mừng rỡ như điên, cũng
không thể bình tĩnh như ngày thường, lập tức chạy đến ôm chầm lấy anh, “Xin lỗi…
Xin lỗi, là em không tốt…” cô run rẩy lặp đi lặp lại, run rẩy ôm chặt lấy người
trong lòng, tựa như ôm lấy báu vật quý giá nhất trên đời.
Bị
cô làm cho kinh ngạc, Thành Công ngơ ngác ngẩng đầu, đưa tay kéo khuôn mặt cô
gái đang vùi đầu trên vai mình ra nhìn cho rõ, chẳng ngờ lại chạm phải hai hàng
lệ đầm đìa.
“A
Lan?” Anh bối rối, không phải cô đang giận anh ư? Không phải cô nói không muốn
nhìn thấy anh ư? Bây giờ như thế này… là tại sao? Anh không hiểu, nhưng anh
không thích cô khóc. “Đừng khóc!” Cô bướng bỉnh không cho anh thấy mặt mình,
anh chỉ có thể lấy tay nhẹ nhàng lau đi dòng nước ẩm ướt đang không ngừng tuôn
trên má cô.
Không
có đèn đường, chỉ có bóng đêm vây lấy hai bóng người đang ghì chặt lấy nhau.
Màn đêm lạnh lùng tĩnh mịch, nhưng hai trái tim của hai con người vốn không
cùng một thế giới này lại vì nỗi quyến luyến dành cho nhau mà hòa chung một nhịp,
xua đi cái giá lạnh tưởng chừng làm cho người ta không thở nổi của mùa đông.
“Chiều
nay anh đi đâu? Em tìm anh lâu quá.” Không biết làm thế nào bù đắp cho anh những
tổn thương mình vừa gây ra, Ngô Quế Lan chỉ có thể chọn cách giữ lại trong
lòng, mong muốn sẽ dùng hành động để trả lại những áy náy ngày hôm nay.
Lúc
này, Thành Công mới hiểu được lí do vì sao cô nổi giận, tim không khỏi loạn nhịp,
vươn tay ôm lấy cơ thể mảnh mai gầy yếu của cô, “Anh đi giúp người ta chuyển đồ,
kiếm được ít tiền.” Anh thương cô mỗi ngày đi sớm về hôm vất vả cực nhọc, nên cố
nén lại cảm giác sợ hãi trước những người xa lạ, một lần nữa ra ngoài tìm việc.
May mắn là cách đó không xa có một người đang sửa nhà, thiếu người làm, thấy
anh đứng một bên mà không dám hỏi liền chủ động gọi vào thuê. Thù lao tuy không
nhiều nhưng anh cũng rất vui, ít nhất điều này cho thấy bản thân vẫn còn có
ích, không phải chỉ biết dựa dẫm vào A Lan.
“Vừa
rồi có phải anh muốn nói với em chuyện này?” Ngô Quế Lan nhớ đến nụ cười lấy
lòng vừa nãy của anh, cảm giác được anh đang gật đầu, trong lòng vừa hổ thẹn vừa
đau đớn. Từ khi nào cô biến thành một người không biết phân biệt tốt xấu như vậy?
“Theo
em về nhà đi, sau này em sẽ không bao giờ như thế nữa.” Cô cảm thấy xấu hổ vô
cùng vì hành động của mình, chỉ lí nhí van vỉ anh, hỏi xong không khỏi căng thẳng
nín thở, chỉ sợ