
óe miệng khẽ mở, cặp mày và mắt cong cong:
- Tạm biệt em.
Khuôn mặt tôi lại giãn ra, nở một nụ cười, nói:
- Tạm biệt anh.
Tiếng động cơ ô tô vang lên, ánh đèn sau xe rất nhanh chóng biên mất giữa
bóng tối mịt mùng. Tôi ôm cái lọ ma thuật nay đã không còn phép thuật nữa, khóe
mắt cay cay: Tạm biệt... không còn được gặp lại nữa rồi...
Trận pháo hoa đó, lọ thủy tinh ngôi sao may mắn, là những thứ êm đềm mà chúng
tôi từng có.
Tôi yêu anh, tôi tin, anh cũng yêu tôi.
Nếu cho chúng tôi thêm chút thời gian nữa, có thể chúng tôi sẽ yêu nhau không
gì chia tách nổi. Nếu như không có điều gì bất thường, không có sóng gió, có lẽ
chúng tôi sẽ cưới nhau/sinh con và bên nhau trọn đời.
Nhưng làm gì có "nếu như".
Thất tình lần này, tôi rất buồn nhưng không thấy khó vượt qua như lần
trước.
Khả năng là vì có Thương Ngô ở bên nên tôi không còn thời gian mà oán giận,
buồn khổ.
Nhưng còn một khả năng lớn nữa là vì tôi vẫn chưa dấn quá sâu.
Rốt cuộc, sở dĩ tôi quyết định yêu anh, chỉ là vì muốn quên đi Lâm Lỗi.
Rốt cuộc, trong thời gian yêu anh, tôi vẫn chưa có cơ hội sở hữu một hồi ức
"khắc cốt ghi tâm".
Dù sao đi chăng nữa, cuộc tình này đã được đánh một dấu chấm hết, không oán
hận, không hy sinh, thậm chí đến ngay cả sự nuối tiếc cũng nhàn nhạt.
Kết cục thế này, thực ra lại là tốt nhất.
Xoay lưng lại, tôi chợt thấy một người không biết đã đứng bên cánh cổng sắt
khu nhà từ khi nào.
Hắn dựa người vào tường, nghiêng đầu, hai tay đút túi. Khuôn mặt điển trai đó
đủ khiến trái tim các cô nàng tan nát.
- Anh chẳng nói chẳng rằng, muốn dọa chết tôi sao?
- Em dễ bị dọa thế chắc?
- Sao giờ này rồi vẫn chưa ngủ, chẳng phải anh luôn đi ngủ lúc chín rưỡi
à?
Thương Ngô không đáp, chỉ đi về phía tôi, cười mà như không cười, nhìn tôi vẻ
dò xét:
- Không tồi, tâm trạng vẫn tương đối ổn định.
Tôi trợn mắt.
- Ta những tưởng, em sẽ lại chảy nước mũi cơ.
- Sao tôi phải khóc? Anh nói "lại" là sao?
Thương Ngô khẽ hứ một tiếng, tỏ vẻ phớt lờ câu hỏi của tôi, sau đó dừng ánh
mắt trên cái lọ tôi đang ôm trước ngực, nhướn mày lên, không nói gì.
Tôi thở dài, vẻ đau khổ:
- Sao anh biết?
Thương Ngô liếc nhìn tôi:
- Chút tâm tư của em, sao có thể giấu nổi ta? Đừng quên rằng, em là do một
tay ta nuôi lớn.
Tôi im lặng, sau đó đá vào chân hắn, nói:
- Cõng tôi.
- Tôi thất tình rồi.
- Ta biết từ lâu rồi.
- Mấy bước nữa là đển thang máy rồi, cõng gì mà cõng?
- Ai bảo đi thang máy chứ? Đi cầu thang bộ!
Thấy hắn muốn chạy, tôi lập tức ngồi thụp xuống, tỉ tê:
- Người ta không thiết sống nữa, bố không thương con rồi.
Thương Ngô bối rối.
Trong thời gian này, có lúc con hổ nhỏ gọi tôi là "Mẹ", có lúc tôi gọi con hổ
lớn là "Bố". Mối quan hệ của chúng tôi bao hàm cả quan hệ giữa bố và con gái, mẹ
và con trai, loạn luân, người - thú... Tóm lại là vô cùng biến thái.
Thương Ngô bước đến, bịt miệng tôi lại, xốc tôi lên lưng, nói:
- Ta sợ em rồi đấy. Nửa đêm khuya khoắt, cẩn thận kẻo bị khiếu nại vì tội
quấy nhiễu nhân dân.
Tôi đại thắng!
Tiếng bước chân của Thương Ngô khiến đèn cảm ứng trong cầu thang từng tầng
bật sáng rồi lại tắt đi.
Kề sát má hắn, nghe thấy hơi thở đều đặn của hắn, tôi bỗng nghĩ, nếu như cứ
để hắn cõng thế này thì thật không tồi.
- Anh có mệt không?
- Không mệt.
- Tôi có nặng không?
- Không nặng.
- Vậy tôi chẳng cần giảm cân nữa.
- Giảm cái gì? Giảm nữa thì thành cỡ A à.
-... Tôi đâu có bảo giảm ngực.
- Đồ ngốc, có thịt thì tay sờ mới thích.
- ... Thịt thịt, còn tay sờ nữa... - Tôi nghiến răng, cắn vào tai hắn, nói: -
Đồ lưu manh!
Hơi thở hắn lập tức rối loạn.
- Tiểu Tường...
Giọng nói hình như cũng biến điệu rồi.
- Cái gì?
- Đừng thách thức sự kiềm chế của ta nữa.
- Bố không kiềm chế tốt sao?
- …
Thương Ngô dừng bước, ngoái đầu nhìn tôi, tai hắn lướt qua vành môi tôi, rất
nóng:
- Có phải em muốn ôn lại chuyện tình yêu cùng ta tại đây không?
Tôi tỏ vẻ nghiêm trọng như đang thảo luận vấn đề học thuật, nói:
- Thực ra, tôi luôn có một ước nguyện, mong anh giúp tôi thực hiện.
Hắn bị tôi làm cho ngẩn ra, vội hỏi:
- Ước nguyện gì vậy?
- Sau này, trên mộ tôi, anh hãy khắc dòng chữ: "Trả về nguyên trạng".
- Trả về... nguyên trạng...
Hắn sững người, sau đó dần hiểu ra, cuối cùng buông tay, phớt lờ bỏ đi.
Còn tôi thì ngồi ôm cái mông bị ngã, cười như ma làm.
Gần đây, cuộc sống của tôi rất sung túc, có ăn, có uống, có bố, có con...
Điều quan trọng nhất là số tiền tích lũy trong ngân hàng đã có dấu hiệu tăng
ổn định. Trong thời đại bão giá khắp nơi, một cái bánh bao nhân thịt có giá là
một tệ rưỡi mà giờ bé tẹo, trông như anh em sinh đôi với cái bánh tiểu lung
bao1, thì điều nói trên quả không dễ dàng, quả khiến lòng người hưng phấn, thậm
chí là một chuyện đại hỷ cảm động cả Trung Quốc.
Lý do không có gì lạ lẫm, chính là quán thịt nướng của Ngưu Ngưu.
Mọi người đều biết "dân dĩ thực vi thiên2", một người bình thường cách cuộc
sống xa hoa những mười vạn tám nghìn dặm như tôi, một phần ba lương tiêu vào
việc ăn uống, nên thường thì sau khi ăn chực ở quán thịt nướng c