
i việc trở về bên anh?”.
Tâm trạng này cô hiểu, tôi có thể vứt bỏ cô, nhưng khi
tôi muốn nhặt lại, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, đừng để tôi
phải tốn quá nhiều công sức.
Cô hiểu chứ, nhưng tới giờ khi nó xảy đến với mình,
cho dù đang ở trước mặt, nhưng cô vẫn thây mơ hồ như trong một giấc mơ.
Trong mơ có tuổi xanh tươi đẹp của mình, còn có anh
bên cạnh, khi đó thế giới thật hoàn mỹ, nhưng sau đó, tất cả tan biến như mây
khói.
Nếu tan biến như mây khói thì đã tốt, giờ đây vẫn
gương mặt ấy nhưng cô hoàn toàn thấy xa lạ, cứ đứng mãi trước mắt quanh quẩn
không dời.
“Nói hết chưa? Tôi phải đi rồi, Tô Ngưng còn đang đợi
ngoài kia.” Anh vẫn không buông tay, Lăng Tiểu Manh ra sức giằng lại, bên tai
bỗng nghe tiếng bước chân vội vã, một bóng người lao tới trước mặt, kéo Đổng
Diệc Lỗi lại.
Người chạy tới là một cô gái ăn mặc rất hợp thòi
trang, Lăng Tiểu Manh sau khi được cứu, xoa cổ tay nhìn lại, thấy người này rất
quen, nhưng trong lúc này không nghĩ ra được là ai.
Cho tới khi Đổng Diệc Lỗi gọi tên cô ta, “Thương Tử
Kỳ, cô lại chạy ra đây phát điên gì thế?”.
Nhớ ra rồi, đây là Thương Tử Kỳ, thiên kim tiểu thư
của ông chủ công ty cũ của cô trước đây, không, phải là thiên kim tiểu thư của
ông chủ công ty trước trước nữa.
Rồi hai người họ bắt đầu cãi nhau. Lăng Tiểu Manh
chẳng muốn nhìn thêm dù chỉ một lần, quay người bỏ đi nhưng một tiếng hét phía
sau cô vọng đến, “Có phải là cô ta? Có phải vì cô ta không?”.
Tiếng hét thất thanh, nhưng chẳng cách nào khiến Tiểu
Manh chú ý, cô bắt mình không được lấy tay bịt tai, bước nhanh dần bỏ đi.
Cô không có tính hiếu kỳ, chẳng muốn nhiều chuyện làm
gì, tất cả đều chẳng liên quan đến cô, Thượng đế xin người hãy để con biến đi
thật nhanh.
Đương nhiên, sự việc sau đó lại chứng minh một lần
rằng những việc không như ý trên đời này chiếm đại đa số. Mới bước tới cửa phía
sau đã có người chạy lại, Lăng Tiểu Manh đã có kinh nghiệm, lần này lúc quay
người cô nhanh chân lùi lại một bước rồi mới ngước lên nhìn.
Quả nhiên là Thương Tử Kỳ, nhìn vội một lượt cô thấy
mình đã không còn quen người con gái này. Tuy trong ký ức cô ta chỉ là một bóng
hình mơ hồ, nhưng dáng vẻ luôn vênh váo tự đắc, cằm hơi nghếch lên, lúc lướt
qua người cô không bao giờ thèm để mắt tới, sao có thể giống như bây giờ, nhìn
xoáy vào cô, như muốn đóng hai lỗ lên trên người cô?
Lăng Tiểu Manh chưa từng mong đợi người khác nhìn mình
với ánh mắt đó, nhất là Thương Tử Kỳ.
Hai năm trước cô ta cùng Đổng Diệc Lỗi quấn quýt bên
nhau, luôn cố ý đi qua trước mặt cô, tất cả mọi người xung quanh đều yên lặng
chứng kiến, cười khẩy chờ màn kịch hay sắp được diễn, rõ ràng mọi người đều
lẳng lặng làm việc của mình, nhưng trong ký ức của cô lại là tiếng hoan hô đang
được kìm nén.
Cơn giận bộc phát được kìm nén trong câm lặng, mỗi lần
phải khó khăn lắm Lăng Tiểu Manh mới giấu được cảm xúc của mình, mặt không biến
sắc cô không làm được, trong lúc ngập ngừng do dự cô chỉ biết mỉm cười.
Chỉ là để che giấu bản thân, lúc cười cô tự nhiên nhìn
về phía trước, nhưng trước mắt chỉ thấy mọi thứ mơ hồ, sau này khi ốm, lúc nào
cũng nhìn chăm chú về một hướng, thực tế là nhìn cũng như không.
Thương Tử Kỳ đứng đó nín thở nhìn cô. Đây Lăng Tiểu
Manh, cô biết cô gái này, cô gái cô không bao giờ để tâm đến.
Hai năm trước cô dễ dàng cướp đi Đổng Diệc Lỗi từ tay
cô gái như chú chuột nhỏ này, chiến thắng chẳng mất chút sức lực, nên đến cả
việc Lăng Tiểu Manh biến mất từ khi nào cũng chẳng mấy để tâm.
Hai năm không gặp, dường như cô gái này chẳng có gì
thay đổi, cô ta vẫn rón rén như thế, dáng vẻ như hạt cát, hạt bụi trên mặt đất
chẳng ai nhìn ra. Nhưng tại sao trời đất lại đảo lộn, người đàn ông vẫn luôn
bên mình lại luyến lưu với người con gái thế này, phẩy tay một cái đã quẳng cô
vào nơi cô đơn lạnh lẽo?
Cô không tin, cho dù khi nãy có tận mắt chứng kiến hai
người họ quấn quýt bên nhau, cô vẫn không tin!
Cô gái này, nhìn thế nào cũng không đáng để coi trọng,
cô ta dựa vào đâu?
Thương Tử Kỳ chẳng phải con nhà quyền thế, nhưng gia
đình giàu có, được cha mẹ nhất mực yêu thương, từ trước tới giờ chưa bao giờ
phải chịu sự hắt hủi thế này, trong cơn cuồng nộ, cười nhạt thốt ra mấy chữ,
“Lăng Tiểu Manh, cô giỏi lắm”.
Thật đúng là... tôi có thế bao giờ. Kể từ lúc ở bên Cố
Chính Vinh, Lăng Tiểu Manh đã từng nghĩ rồi sẽ có ngày tương tự thế này xảy đến
với mình, thỉnh thoảng nằm mơ cô cũng thấy. Nhưng vì hình tượng của vợ con Cố
Chính Vinh quá thuần khiết, thái độ của cô ấy với cô vẫn luôn cổ quái, chẳng có
thời gian để tưởng tượng, trong mơ cảnh vợ anh mắng chửi cô là đồ hạ lưu, đê
tiện đều rất mơ hồ, gần như chẳng cỏ cách nào tưởng tượng được.
Thật không ngờ những việc mình vốn tưởng tượng sau cùng
cũng thành hiện thực, hiện thực thì có thành, nhưng nhân vật chính biến mất, tự
dưng lại nảy ra cô Thương Tử Kỳ tám năm trước chẳng có chút liên quan.
Lăng Tiểu Manh toan mở miệng giải thích, lại thấy càng
giải thích thì càng đổ thêm dầu vào lửa, chần chừ mất một giây, phí