
h.
Lười đi dép, Lăng Tiểu Manh đi chân trần vào bếp, đồ
trong tủ lạnh đầy ắp, theo thói quen cô hẹn giờ nấu cháo, rồi tiếp tục bận bịu,
bận tới bận lui cô khống chế ý nghĩ muốn nhìn anh một lần, được một lúc, cô
ngoái đầu, đã thấy anh đứng ở cửa bếp.
Giật mình, Lăng Tiểu Manh định thần lại hỏi, “Sao
vậy?”.
Chẳng sao cả, anh đang rất vui, thấy bóng cô khẽ đung
đưa, cảm giác trong phòng thật ấm cúng, vô thức anh bước tới.
“Em làm gì đấy, sao nấu nhiều thế.”
“Cho anh ăn, bác sĩ nói phải coi như đang nuôi heo”,
cô thật thà kể lại.
Anh cười ha ha, bàn tay đặt lên eo cô, cái lạnh đột
ngột ập đến.
Dù lạnh nhưng rất an tâm, trong nháy mắt sự nhút nhát
của Lăng Tiểu Manh đột nhiên biến mất, dù bây giờ có xảy ra động đất, sóng thần
cô cũng chẳng sợ, nhón chân hôn lên má anh, rồi vòng eo cô bị siết chặt, đáp
trả lại cô là một nụ hôn thật sâu.
Đôi môi ghì vào nhau, đầu lưỡi như cuốn lấy, nụ hôn
thật dài, bên tai mơ hồ như có câu hỏi, ngắn thôi, chỉ mấy chữ.
Lăng Tiểu Manh thở hổn hển, lúc rời nhau đôi mắt cô
ngấn lệ nhìn anh, cũng không trả lời, dường như cô muốn khóc.
Haizz, lại khóc nữa sao? Cố Chính Vinh thở dài.
Nhưng phản ứng cuối cùng của cô là mỉm cười, đôi mắt nheo
lại, dáng vẻ mừng vui, mặt đỏ ửng, giọng lí nhí.
“Cái gì?”, đương nhiên là anh không rõ.
Cô cố lấy hết dũng khí nói lại một lần nữa, câu trả
lời cũng rất đơn giản, anh mỉm cười rồi ôm lấy cô, trong phòng bếp bỗng chốc
tràn ngập tiếng cười.
Sáng sớm ngày hôm sau Lăng Tiểu Manh tỉnh dậy trong tư
thế ngủ quen thuộc, ôm lấy lưng Cố Chính Vinh, tay phải anh nắm lấy tay cô đặt
trước ngực.
Cô tỉnh dậy rất sớm, chuông báo còn chưa kêu, hơi thở
anh nhẹ nhàng, phập phồng, cả thế giới như chỉ có hai người, tất cả đều hoàn mĩ
và yên lòng.
Chuông báo thức cuối cùng cũng kêu vang, rồi giọng Cố
Chính Vinh cất lên, “Không phải hôm nay khai mạc triển lãm sao, em vẫn còn ngủ?
Hay lại muốn chạy?”.
Chạy ư?
Lăng Tiểu Manh cười thành tiếng, ước mơ của cô ở đây,
anh cũng ở đây, lần này cô còn chạy đi đâu được chứ?
৹০৹ HẾT ৹০৹