
g xong, họ xuống hầm để xe, ai lên xe người nấy,
Lăng Tiểu Manh người nhỏ xe nhỏ, đứng bên cạnh anh và xe của anh yếu thế thấy
rõ.
Lần lượt ra khỏi nhà, theo thói quen cô đi phía sau,
dừng đèn đỏ ở giao lộ, cửa sổ đã mở sẵn, cô nhìn sang bên anh, miệng mấp máy.
Cố Chính Vinh cũng quay cửa kính xuống nhìn sang, “Sao
vậy?
Vẻ mặt cô lo lắng, anh nhìn mà bật cười, đèn chuyển
sang màu xanh, trước khi nhấn ga anh đưa tay vẫy cô, “Tiểu Manh, lái xe cẩn
thận”.
Hai chiếc xe khác nhau một trời một vực, Cố Chính Vinh
phóng xe rất nhanh, chớp mắt đã biến mất ngay trước mặt cô, còn cô đi thẳng về
phía trước, trong đầu chẳng còn nghĩ được gì.
Nhưng hôm nay tâm trạng cô bất ổn. Hai bên cầu vẫn là
những khung cảnh quen thuộc hàng ngày, sau khi tới chỗ để xe, anh bảo vệ thân
quen tiến đến chào hỏi nhưng cô không nghe thấy gì.
Sắc trời sầm sì, lúc đi tới cầu dành cho người đi bộ
thì trời bắt đầu mưa, trên xe cô có ô, lúc ra kkỏi xe còn định mang theo, lúc
này mới phát hiện mình quên mất.
Mưa ngày hè, trên trời sấm chớp đùng đoàng, giọt mưa
đầu tiên rơi trước chân dường như cô thấy được cả những hạt cát nhỏ bị bắn ra
tung tóe, chỉ trong chớp mắt mà mưa đã như trút. Hầu hết mọi người đều mang
theo ô, chỉ mình cô tay không chạy vội vã, cô bỗng thấy mình thật khác biệt,
chẳng thể bước vào thế giới của người khác, điều duy nhất cô có thể làm là cắm
đầu bỏ chạy.
Lúc chạy tới công ty, toàn thân Lăng Tiểu Manh ướt
sũng, khi mở cửa luồng khí lạnh toát ùa vào mặt, lấy tay gạt nước mưa trên mặt,
cô khẽ hắt xì một tiếng.
Những người đồng nghiệp quen mặt bước tới lấy làm lạ,
“Không mang ô sao?”
Cô vẫn ôm mặt, đôi mắt to tròn lộ ra dưới những ngón
tay nhó xíu, lúc gật đầu đáp giọng có phần bực bội, “Ừ, quên mất.”
Lúc quay người bỏ đi, Lăng Tiểu Manh nghe thấy sau
lưng đâu đó có tiếng cười, bất giác cô bước vội, phòng Thiết kế không có mấy
người, sau khi chào hỏi mọi người cô bước vào phòng làm việc lau sạch đâu đấy
rồi ngồi xuống mở máy tính.
Lăng Tiểu Manh nhìn màn hình, tay gõ lên mặt bàn, tới
khi chạm vào điện thoại cô mới biết mình phải làm gì.
Nhấc điện thoại lên, đầu dây kia chuông kêu không biết
bao nhiêu lần, chẳng có người nhấc, tiếng ngắt máy tự động cuối cùng cũng vang
lên, Lăng Tiểu Manh đặt liền điện thoại xuống.
Cô bắt đầu làm việc, mới cầm bút lên đã thấy trong
lòng hoang mang chẳng biết phải làm gì trước.
Điện thoại bỗng reo lên, cô vội nhấc máy, đầu dây bên
kia có tiếng cười, “Tiểu Manh, sao rồi?”
Là Cố Chính Vinh, cô trả lời rất nhanh, “Không sao”.
Dứt lời mới thấy mình có vấn đề, cô nói thêm một câu. “Không phải, em định hỏi
xem anh tới hay chưa…”
“Tới rồi, nhưng ban nãy không ở trong phòng.” Hỏi gì
mà ngốc thế, anh khoái chí tiếp tục nói.
Nhưng cô thì không, cảm thấy mình thật vô vị, cô ôm
đầu.
“Này? Tiểu Manh?”
“Em vẫn nghe, anh bận ư, không có gì, không có gì.”
Lăng Tiểu Manh tay ôm điện thoại định kết thúc cuộc nói chuyện, Cố Chính Vinh
ngăn lại, thẳng thắn đề nghị, “Tối nay cùng ra sân bay đón nhé, anh đợi em ở
nhà hàng lúc tám giờ, có vấn đề gì không?”
“Không, không có vấn đề gì.” Lăng Tiểu Manh chỉ muốn
dập máy cho nhanh, dập máy rồi cô lại bắt đầu thẫn thờ.
Cùng nhau ra sân bay đón... Tại sao phải cùng ra sân
bay đón? Tại sao cứ bắt cô phải đối mặt với người phụ nữ đó? Rốt cuộc Cố Chính
Vinh muốn cô biết những điều gì?
Biết rồi thì làm sao? Sau đó, tất cả sẽ không còn như
trước sao?
Quá nhiều thứ hỗn loạn, đầu đau âm ỉ, cô nằm bò ra
bàn, tại sao lại như thế này? Tại sao mình lại nghĩ nhiều thế này?
Kỳ vọng thường kèm theo thất vọng, thất vọng thường
kèm theo đau khổ, trái tim giống như hạt mầm vùi dưới đất quá lâu, chỉ cần gặp
được chút ẩm ướt và ánh sáng là có thể nảy chồi bất cứ lúc nào.
Nảy chổi bất cứ lúc nào... cho dù kết quả có khiến cô
úa tàn, mãi mãi không thể vươn mình lên được nữa.
Động tác anh rất tự nhiên, nhưng cô nghĩ,
mình sẽ mãi mãi không thể quên giây phút này. Bóng dáng mạnh mẽ của Cố Chính
Vinh, dưới ánh đèn anh xòe rộng đôi bàn tay.
Đây quả là một sự hưởng thụ xa xỉ, đời
người con gái có bao nhiêu thời gian để có được, rồi phải mất bao nhiêu thời
gian mới có thể chôn vùi và quên lãng?
***************
Tuy trong lòng rối bời, nhưng công việc bày ra trước
mắt vẫn phải hoàn thành. Cô vùi đầu làm việc, mắt nhìn thời gian sắp tới, cô
bắt đầu thu dọn hành lý.
Điện thoại vang lên, Lăng Tiểu Manh đang thu dọn bản thảo,
khi nhấc máy tay vẫn bận bịu không thôi, liền dẹp điện thoại vào vai và cổ.
“A lô? Ai đấy?”
“Tiểu Manh, là anh.” Là giọng nói của Đổng Diệc Lỗi
nghe vừa thân thuộc vừa xa lạ.
Ngừng mất một giây, rồi Lăng Tiểu Manh cúi đầu tiếp
tục làm việc, “Có việc gì không?”.
“Không có việc gì thì không được gọi điện cho em sao?”
Lăng Tiểu Manh liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường,
trả lời thản nhiên, “Rốt cuộc là có việc gì?”.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi từ tốn nói, “Tiểu
Manh, anh đang trên đường tới công ty em, anh muốn gặp em một chút”.
Lăng Tiểu Manh khẽ hít một hơi, giọng