
ếng.
Anh mở mắt nhìn sang, “Sao vậy?”
Lăng Tiểu Manh cố nhịn đau trả lời: “Không sao không
sao, em chẳng may va phải ghế”.
“Lại đây”.
Không muốn bước tới, nhưng đã thành thói quen, Lăng
Tiểu Manh vẫn ngoan ngoãn bò lên giường.
Thật ra anh vẫn chưa tỉnh hẳn, lúc này vẫn còn hơi mơ
màng, nhìn cô rồi hỏi: “Ở đâu?”
Lăng Tiểu Manh biết mình làm anh thức giấc, rất ân
hận, co chân lên tay ôm đầu gối, lí nhí nói, “Không sao thật mà, không cần xem
đâu”.
Anh nhấc lấy tay cô ra rồi xoa xoa, rõ ràng khi nãy
lúc đặt trên lưng cô lòng bàn tay còn rất ấm, giờ đã trở nên lạnh ngắt, cái
lạnh cô đã quá quen mỗi buổi sáng sớm.
Nhưng mãi đến hôm nay cô vẫn thấy rất lạ, chẳng phải
đàn ông thường người rất nóng sao? Vừa nghĩ vừa giữ tay anh lại, “Có muốn ăn gì
không? Em mang lên.”
“Không cần đâu.” Anh lơ mơ nói, “Tiểu Manh, anh mệt
lắm.”
Đây không phải lần đầu Cố Chính Vinh nói câu ấy với
cô, nhưng lần này nghe xong Lăng Tiểu Manh lờ mờ sợ hãi, rồi lại nhớ tới buổi
tối hôm anh ngồi một mình trên ghế lái, dưới ánh trăng mắt anh nhắm nghiền,
không một tiếng động.
“Mệt lắm không? Nếu không khỏe, em xin nghỉ đưa anh đi
bệnh viện được không?”
Cố Chính Vinh mở mắt nhìn cô, trả lời thật nhanh, “Đâu
có. Mấy giờ rồi? Mười giờ anh phải tới công ty”.
Cô nhìn chiếc đồng hồ đặt trên tủ phía đầu giường ngủ
trả lời, “Bảy giờ.”
“Ngủ thêm chút nữa.” Lăng Tiểu Manh định nói phải đi
làm kẻo muộn, nhưng chẳng biết tại sao lại không nói được lời nào, ngoan ngoãn
nằm xuống.
Làm sao cô ngủ được nữa, nằm trong lòng Cố Chính Vinh
đầu cô là một mớ hỗn độn. Rồi cô rón rén nắm lấy tay anh, có phải anh ốm rồi
không? Nếu anh ốm thật, cô biết phải làm gì?
Lăng Tiểu Manh nghĩ ngợi một lúc, không nhịn được khẽ
cất tiếng hỏi: “Hay ăn chút gì có được không? Em nấu cháo rồi, múc một bát mang
lên cho anh ăn rồi ngủ tiếp nhé?”
Cố Chính Vinh vẫn nằm yên, nhưng miệng thoáng hiện nụ
cười. Tuy anh ngủ có phần mơ màng, nhưng lúc này thật ra đã ở trạng thái nửa
tỉnh nửa mơ, chỉ thấy mất hết sức lực, không muốn nhúc nhích.
Cố Chính Vinh lại mở mắt nhìn cô, mắt Lăng Tiểu Manh
mở thật to, nhìn anh đăm đăm, hỏi thêm lần nữa: “Anh ăn một ít rồi ngủ tiếp
được không?”
Anh vốn khỏe mạnh, ít khi có cảm giác lực bất tòng
tâm, nhưng lúc này có cô bên cạnh, anh lại không thấy mệt mỏi, chỉ thấy thật
sảng khoái.
Đây phải chăng chính là lý do ai cũng cần đến một
người? Một mình cũng có thể sống tốt, nhưng có đôi lúc khó tránh được cô đơn
yếu mềm, muốn tìm hơi ấm, muốn có người quan tâm.
Nhất thời cảm động, anh bỗng thấy áy náy.
Nhớ tới tối hôm đó, anh về nhà phát hiện không có một
ai, cô bắt máy ho sù sụ, nói mình vẫn đang trên đường về.
Lăng Tiểu Manh trở về, anh mới thấy tay cô có vết kim,
hóa ra cô bị sốt, một mình đến bệnh viện truyền nước. Khi ấy anh không hay qua
lại đây, một tuần chỉ gặp cô một, hai lần, cô ốm mấy ngày liền nhưng anh không
hề biết. Tối đó anh mất ngủ, nửa đêm nhìn cô nằm cuộn tròn một chỗ mà giận lắm.
Ở bên anh lúc nào cô cũng cẩn thận dè dặt, chỉ sợ làm
phiền anh, chuyện gì cũng lần mò tự giải quvết, dù bị ốm cũng không mở miệng
nhờ anh một câu. Khi ấy anh thấy giận lắm, giờ nghĩ lại thấy mình thật buồn cười.
Dường như sức lực dần trở lại, anh cúi đầu hôn cô, từ
bờ môi lên gò má, sau cùng áp lên tai cô khẽ đáp: “Không cần đâu, anh xuống nhà
ăn”.
Lăng Tiểu Manh yên tâm hơn một chút, nhưng đột ngột bị
anh hôn nên phát hoảng.
Nhưng do thói quen, cô hoàn toàn không có ý né tránh,
để anh hôn mình, lặng lẽ nghe lời anh nói.
Cô vẫn là người dậy trước, rèm cửa ở dưới nhà còn chưa
kéo, bên ngoài trời âm u, cảm giác nhất định sẽ mưa rất to.
Trong phòng bếp cô lấy bát đũa, cháo trong nồi vừa
chín tới, mở nắp ra khói bay nghi ngút, mùi gạo thơm thoang thoảng trong không
khí.
Lăng Tiểu Manh cúi đầu múc cháo, khói phả lên mặt,
muôi cháo hơi nghiêng, cháo trong bát hơi tràn ra ngoài, làm phỏng tay, ngón
tay cô co lại, bát cháo rơi thẳng xuống đất “choang” một tiếng.
Đồng thời cô nghe thấv tiếng động mạnh, “uỵch” một
tiếng. Lăng Tiểu Manh kinh hãi, chẳng để ý tới đống lộn xộn dưới chân, chạy ra
ngoài.
Cô dừng lại trước cầu thang, trước mắt là Cố Chính
Vinh. Anh đang ngồi trên cầu thang, một tay bám trên tay vịn, lúc này anh đang
đứng dậy.
“Anh sao vậy?” Lăng Tiểu Manh hoảng sợ, trấn tĩnh tới
lần thứ hai mới thốt lên thành lời, giọng run rẩy, bản thân còn không nghe rõ
mình đang nói gì.
Anh đã dứng lên, nhìn cô mỉm cười, trả lời thật nhanh,
“Không sao, khi nãy xuống gác anh bị hụt chân.”
Thật hiếm có, Lăng Tiểu Manh trả lời thật nhanh và dứt
khoát, “Có nghiêm trọng không? Chúng ta đi bác sĩ.”
Cố Chính Vinh nghe xong liền cười, “Thế này mà cũng
cần bác sĩ, vậy chắc ngày nào bác sĩ cũng bận chết mất”.
Lăng Tiểu Manh không giỏi tranh luận, cố gắng làm ra
vẻ nghiêm túc nhất rồi nhấn mạnh, “Phải đi chứ”.
Anh bước tới vuốt tóc cô, rồi đẩy nhẹ vai cô, “Còn
không ăn sáng mau? Cẩn thận không đến trễ, đi làm phải nghiêm túc.”
Ông chủ vẫn luôn là ông chủ, Lăng Tiểu Manh chỉ biết
cúi đầu.
Ăn sán