
nồi cơm điện trên bàn phát sáng,
nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng lục bục của nồi cháo đang sôi, không khí
phảng phất hương thơm của gạo.
Cố Chính Vinh thấv thật sảng khoái, chớp mắt đã thấy
dễ chịu hơn nhiều.
Lúc lên gác, anh đứng ở đầu cầu thang nhìn một lượt,
căn phòng này quá trống trải. Nhưng chẳng sao, anh sẽ nói qua với Tiểu Manh.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, anh mở cửa, bên trong tối om,
theo thói quen chỉ cần cô ở một mình nhất định phải đóng chặt tất cả mọi thứ.
Anh định bật đèn, ngón tay đã đặt lên công tắc, nghĩ một lúc anh thôi không ấn
nữa.
Mắt dần dần thích ứng với bóng đêm, mọi thứ trong
phòng đều lờ mờ hiện ra. Trên chiếc giường rộng, Lăng Tiểu Manh đã ngủ say sưa,
cuộn người lại chỉ chiếm một chỗ nhỏ xíu trên giường, bên cạnh là khoảng trống
mênh mông, một bên chăn phía đó vẫn được gấp ngay ngắn.
Cố Chính Vinh bước lên một bước thấy cô đang ôm gối
của anh nằm ngủ, còn úp mặt vào gối, cô không sợ chết ngạt sao?
Dáng vẻ này lần đầu tiên Cố Chính Vinh thấy, anh bật
cười, cúi đầu định kéo gối ra, kéo được một chút mà cô vẫn không nhúc nhích, có
lẽ cô mệt thật, hai ngày nay bay tới bay lui, cô không giống anh, rất ít khi
gấp gáp như vậv.
Thôi vậy, anh bỏ chiếc gối lại, định tới tủ áo lấy
chiếc khác ra, đang quay người, bỗng sau lưng có tiếng nói. Cô từ trên giường
ngồi bật dậy, bỏ chiếc gối ra, vòng tay ôm lấy lưng anh.
Cố Chính Vinh thực sự kinh ngạc trước hành động ấy,
anh quay người đỡ lấy cô, cơ thể cô mềm rũ, không giống như đang tỉnh. Anh cúi
đầu nhìn thấy mắt cô vẫn đang mở, nhưng chỉ nhìn anh một cái rồi lại nhắm, lẩm
bẩm một câu, rồi lại nhẹ nhàng nằm xuống.
Ngủ rồi, cô vẫn leo lên người mình, hại anh muốn quay
người cũng không được, anh nghĩ mình đã chiều cô quá, kiểu ngủ của Lăng Tiểu
Manh càng lúc càng ngỗ ngược.
Nhưng như thế này cũng tốt, cúi đầu nhìn cô lần cuối
nữa, anh nhắm mắt thiếp đi.
Lăng Tiểu Manh mở mắt suy nghĩ, sao có thể vừa nghĩ
tới người nào liền mơ thấy người ấy ngay vậy? Bản thân cô rất ít khi nằm mơ,
khi ấy trong mơ cô lại thấy Cố Chính Vinh không nói không rằng trở về, đứng bên
cạnh giường nhìn cô, sau đó quay người bỏ đi, hại cô lo lắng, rồi chẳng biết
lấy dũng khí ở đâu, không chút do dự cô nhào tới ôm chặt.
Cũng may là nằm mơ, nếu đó là sự thật, cô sợ sau này
mình chẳng còn biết giấu mặt vào đâu nữa.
Trời còn chưa sáng, phòng ngủ vẫn mờ tối, cô ngẩng đầu
lên bỗng thấy gương mặt Cố Chính Vinh. Giấc mơ này lâu thật, cô còn tưởng mình
đã tỉnh, không ngờ vẫn đang mơ.
Nhưng sao trong mơ cô nghe thấy hơi thở và nhịp tim
của người khác, chẳng phải cảm giác quá thật sao? Lăng Tiểu Manh không dám tin,
cô chớp chớp mắt, rồi đưa tay lên kiểm nghiệm.
Cô đặt tay lên trước ngực anh, liền bị anh túm lấy. Cố
Chính Vinh nói, giọng khàn khàn, “Ngủ thêm lúc nữa đi, trời còn chưa sáng mà”.
Lăng Tiểu Manh kinh hãi, “Á? Anh về rồi?”
“Ù'”, anh lơ mơ đáp một tiếng.
“Anh về từ khi nào?”
Anh vẫn nhắm mắt mỉm cười, “Lúc em rúc đầu vào gối anh
đến sắp chết ngạt thì anh về”.
Không biết giấu mặt vào đâu, Lăng Tiểu Manh đưa tay
bưng mặt.
Trong phòng không một tiếng động. Một lúc sau Lăng
Tiểu Manh lại nhìn anh, từ đầu đến cuối Cố Chính Vinh không hề mở mắt, hơi thở
nhẹ nhàng, anh lại ngủ rồi.
Còn cô không tài nào ngủ tiếp dược, cứ trợn tròn mắt
nhìn anh. Trời dần sáng lên, ánh sáng từ ngoài cừa sổ tỏa vào êm dịu, gương mặt
anh dưới ánh sáng ấy thật yên bình, hơi thở đều đặn, bàn tay lạnh đặt trên
người cô từ rất lâu, cũng trở nên ấm dần.
Trước đây cô cũng đã từng ngắm nhìn gương mặt Đồng
Diệc Lỗi khi ngủ lâu như thế này, đếm từng sợi lông mi anh, điều hòa hơi thở
sao cho cùng với nhịp thở của anh. Hai người cùng nằm trên giường, dầm mình
trong nắng sớm, rồi tất cả mọi thứ trên thế gian này bỗng chẳng còn quan trọng,
được nằm bên anh chính là những tháng ngày êm đềm của cô.
Khi đó cô cứ ngỡ là thiên trường địa cửu, sau mới biết
đó chỉ như ảo ảnh dưới nước, rơi vào trần thế liền tan biến thành tro bụi.
Không nghĩ nữa, cũng không dám nhìn nhiều, cô nhắm
chặt mắt ôm lấy anh, tay dần siết chặt hơn, mặt áp lên ngực anh, giống hệt một
chú đà điểu.
Hôm nay là thứ hai, tối qua cô đã đặt báo thức, đến
giờ liền tít tít kêu vang.
Đằng nào cũng không ngủ ddược, Lăng Tiểu Manh lật
người tắt chuông, ngồi bật dậy chuẩn bị ra khỏi giường, Cố Chính Vinh vẫn đang
ngủ, cô biết thói quen của anh, nên không gọi anh dậy.
Lăng Tiểu Manh nhìn qua khe cửa, Thượng Hải mấy ngày
nay trời đều trong xanh, hôm nay sắc trời không
được tốt cho lắm, nhìn lên đã thấy mây đen kéo đến. Ngày hè ở đây nói mưa là
mưa, nếu mưa xuống thì ở cầu vượt chắc chắn sẽ bị ùn tắc.
Chẳng thà đến công ty sớm một chút, tránh bị tắc
đường, nghĩ vậy Lăng Tiểu Manh lập tức hành động dứt khoát.
Lúc kéo tủ áo, cô cẩn thận không để phát ra tiếng, cầm
lấy quần áo cần thay cô quay đầu lại nhìn, Cố Chính Vinh vẫn không nhúc nhích.
Cô rón rén bước vào phòng tắm, vừa đi vừa nhìn anh, trong lúc bất cẩn vấp phải
chân ghế đẩu để cạnh giường, đau quá cô kêu “Ui da” một ti