
được người con gái này, kẻo
sau này những lúc nhớ nhung biết đến nơi đâu để gặp được cô, những lúc muốn nói
điều gì đó nhấc điện thoại lên đầu kia liệu có người nhấc máy, cả những lúc
muốn gần bên nhau là cô đã ngay cạnh.
Anh lại nhớ tới tiếng nấc nghẹn của cô tối hôm trước,
cô nói không phải, rằng mình sợ.
Cố Chính Vinh thoáng nở nụ cười, đúng là nhát gan,
nhưng anh cũng không tốt, đã giấu cô quá nhiều chuyện.
Xuống máy bay, Cố Chính Vinh toan nhấc điện thoại gọi
cho cô, nghĩ một lúc lại thôi. Muộn thế này, nhất định cô đang ở nhà, cửa nẻo
khóa trái, chắc chắn đã leo lên giường cuộn mình ngủ khì.
Xe đỗ ở sân bay, trên đường về anh phóng như bay. Đêm
Thượng Hải vẫn luôn náo nhiệt, cảm giác hoàn toàn ngược lại với Hạ Môn. Xe chạy
qua cầu cao tốc, anh mở mui xe, gió đêm ùa vào cổ áo, cảm giác thật sảng khoái.
Đúng như Cố Chính Vinh dự đoán, lúc này Lăng Tiểu Manh
đã ở nhà, cửa nẻo khóa trái, leo lên giường cuộn mình ngủ khì.
Thật ra cô cũng vừa mới về, mất khá nhiều thời gian ở
chỗ thầy Lý, rồi Tô Ngưng lại có chuyện, nói có việc gấp phải tới nơi khác để
xử lý, để cô lại ngay đó rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Mới quen nhau có hai ngày ngắn ngủi, tốc độ phản ứng
của Lăng Tiểu Manh được Tô Ngưng huấn luyện đã khá hơn rất nhiều. Ngay lúc đó
cô đã túm lấy Tô Ngưng đang định nhấc chân chuồn mất, khẽ căn vặn, “Cô định đi
đâu? Cô đã nói sẽ đưa tôi tới ga tàu điện”.
Tô Ngưng ngoái đầu nhìn cô híp mắt cười, “Cô thực sự
muốn tôi ở lại sao? Anh chàng đẹp trai họ Bùi kia đang đứng nhìn chúng mình
đấy”.
Tất nhiên Lăng Tiểu Manh không trúng kế, cô không them
ngoái đầu nhìn, cố nói nhấn mạnh, tuy giọng cô bẩm sinh đã kéo dài nên khong
hiệu quả cho lắm, “Cô đưa tôi đi đi, tôi mặt mũi đâu mà làm phiền người ta mãi
thế được”.
“Đừng giả bộ, tôi chỉ giúp cô dọn sạch hiện trường
thôi, nhớ kịp thời báo cáo tình hình đấy nhé”, Tô Ngưng cười ha ha, rồi đi
thẳng ra ngoài.
“Tô Ngưng…” Lăng Tiểu Manh nói không lại, nhưng cô
nhất quyết không buông tay.
“Này, cô thực sự không cần thảo luận thêm với thầy về
bản thảo đấy chứ? Đến lúc ông ấy làm không đúng ý mình thì cô đừng có khóc lóc
đấy nhé!”
Động đến việc mình quan tâm nhất, bàn tay Tiểu Manh
buông lỏng ra, nhân cơ hội đó Tô Ngưng vội chuồn đi, bước nhanh như bốc khói.
Sau đó cô nói chuyện với giáo sư Lý cho tới khi trời
sập tối mới nói lời tạm biệt. Lúc ra tới cửa Lăng Tiểu Manh còn đang không biết
phải nói thế nào, Bùi Gia Tề như đọc được suy nghĩ, liền nói, “Đừng nghĩ nữa, ở
đây không bắt được xe đâu”.
“Hôm nay phiền anh quá tôi có thể gọi xe tới.” Rõ ràng
hôm nay đã gọi anh tới giải cứu, Lăng Tiểu Manh thấy thật ngại, giọng lí nhí.
Bùi Gia Tề vốn hiếu kì, càng lúc càng thấy cô thật thú
vị, sau khi được xem bản thảo của cô lại càng thấy cô gái này thật đáng để kết
giao, anh cười thoải mái, “Không sao, tôi biết khi nãy cô khó xử. Nhưng đưa cô
về cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi, cô đi một mình không sợ sao?
Tôi còn chưa quên bộ dạng cô lao vào taxi như thế nào đâu đấy”.
Lúc nãy khi bàn chuyện thiết kế ai nấy đều nói chuyện
rât vui vẻ, động tác và giọng điệu của anh lúc này thật tự nhiên. Tuy không có
mấy kinh nghiệm giao tiếp với đàn ông nhưng Lăng Tiểu Manh rất nhạy cảm khi
tiếp xúc với người khác, lúc này bỗng thấy thật thoải mái, cô gật đầu, “Được
không? Vậy cảm ơn nhiều”.
Sau lưng có tiếng chào, Bùi Gia Tề bước chậm lại,
ngoảnh đầu vẫy tay tạm biệt thầy Lý đang đứng ở trước cửa.
“Cô đi trước đi, tôi tới ngay”, anh chỉ về phía chiếc
xe.
Thầy Lý có giọng nói trầm ấm khỏe khoắn, lúc này ông
cố kiểm soát âm lượng, “Cô gái đó không tồi đâu, có mắt nhìn đấy”.
“Có mắt nhìn? Nói tôi á?”
“Nói thừa, không phải cậu thì tôi khách khí với họ làm
gì?”
Sao ông bạn này lại lắm chuyện thế nhỉ? Bùi Gia Tề bật
cười, “Hình như chậm một bước
rồi, kể cũng hơi đáng tiếc”.
“Ý gì vậy?”
“Không có gì, tôi đi trước đây, làm tốt vào nhé, tôi
chờ xem thành quả của anh.”
“Giờ đã bắt đầu yêu cầu hộ người ta rồi hả, đồ oắt
con!” Ông Lý cười khì khì rồi quay người vào trong.
Trên đường về, Lăng Tiểu Manh ngồi ở ghế sau, nhìn qua
tấm gương chiếu hậu, Bùi Gia Tề chỉ thấy một bên mặt cô, nét mặt hài hòa, cô
đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một cô gái lặng lẽ, thật hiếm thấy. Vẻ đẹp tĩnh lặng
mà ngày nay ít người có được.
Bùi Gia Tề thấy trong xe chẳng có lấy một tiếng động,
mở miệng hỏi: "Có đói không?"
"Hả?" Ánh đèn đường ngoài cửa kính hắt vào
lóa mắt, cô nhớ tới lần đứng trên đỉnh núi dưới ánh đèn mờ cùng Cố Chính Vinh
cúi nhìn mọi thứ, tâm trạng cô bồng bềnh xa xăm, đột nhiên anh cất tiếng hỏi cô
liền ngẩng lên trả lời, "Tôi không đói".
Thật ra làm sao không đói cho dược. Sáng cô chỉ ăn ít
đồ linh tinh trên máy bay, giờ tốt nhất là anh để cô xuống rồi tìm đại một chỗ
ăn cho no bụng, dù một bát mì thôi cũng được.
Bùi Gia Tề như đọc dược suy nghĩ của cô liền bật cười.
Xe chạy rất nhanh, cô ngoái đầu nhìn ra cửa sổ lí nhí nói, "Ai da, qua mất
ga điện ngầm rồi, anh mau cho tôi xuống đi".
"Không được", anh nói.
"