
rút gân
là bình thường.” Anh nói nhỏ như đang an ủi cô nhưng lại càng giống như đang
thuyết phục chính mình hơn. Chết tiệt, anh đáng lẽ không nên bắt cô phải chịu
đựng sự đau đớn này, cho dù có bồi bổ cho cô nhiều đến mấy, muốn giảm bớt tình
trạng rút gân này hiệu quả lại cực kì nhỏ.
Mỗi đêm cô đều phải đau đến vài lần, mỗi lần đau đều
sắc mặt trắng bệch cả ra, tâm của anh cũng theo đó mà khổ sở vô cùng.
Đại khái nửa giờ sau, chân mày của cô cũng giãn ra, hô
hấp trở lại thông thuận, lực từ bàn tay anh thật sự rất tốt. Đó là anh đã cố
gắng học tập, khoa trương đến mức mời cả bác sĩ về nhà dạy cho cô, còn anh đứng
ở một bên chăm chú lắng nghe nữa. Đột nhiên, Hướng Phù Nhã cảm thấy không nói
nên lời.
Anh rất thông minh, lão quản gia Colt đã từng kiêu
ngạo nói, thiếu gia nhà ông là một thiên tài, từ nhỏ thành tích đã rất cao, từ
lúc đi học đã lấy việc nhảy lớp làm vận động, lấy cúp làm món đồ chơi, học cái
gì cũng nhanh, là niềm vinh quanh của gia tộc.
Cô thật không ngờ, thiên tài như anh thế nhưng cũng
vẫn cần học ở phương diện này. Mời người đến dạy cô, kỳ thật ra đều là do anh
học. Tỷ như phụ nữ có thai thì hàng tháng thân thể biến hóa như thế nào, nhu
cầu dinh dưỡng thay đổi ra sao, anh nghe qua một lần là hoàn toàn nhớ kỹ, sau
đó nhất nhất thực thi tất cả. Ví dụ như việc một tháng trước khi sinh người ta
nói cô dễ bị rút gân, cần phải mát xa để giảm bớt, anh liền lập tức học cẩn
thận, sau đó mỗi buổi tối đều làm cho cô, cho dù tình huống của hai người bây
giờ đang gay gắt như thế, anh vẫn sẽ kiên trì thực hiện.
Tâm nổi lên sự đau đớn quen thuộc, anh làm sao có thể
như vậy? Không thương cô nhưng vẫn đối xử tốt với cô như thế, đàn ông đều đáng
giận, đáng ghét như vậy hay sao? Cho dù không yêu người ta nhưng vẫn có thể
chiều chuộng giống như yêu say đắm thế sao?
Chờ anh mát xa cho hai chân của cô xong, xác định cơn
đau đã qua đi, anh liền đi vào trong nhà tắm lấy một chiếc khăn mặt ấm, chườm
nóng cho cô.
Khi khăn mặt nóng chạm vào làn da, cái loại cảm giác
nong nóng mà thoải mái ấy khiến cô thiếu chút nữa than nhẹ ra tiếng, nhắm mắt
lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng kia của anh nữa, nếu không lòng của
cô sẽ lại chua xót thêm.
“Khiết nhi, là người lớn lên từ nhỏ cùng với anh.” Anh
cầm khăn mặt vò lại trong nước ấm thêm lần nữa. “Cô ấy nhỏ hơn anh một tuổi,
cực kì thông minh, cũng cực kì xinh đẹp, hai nhà bọn anh là bạn lâu năm, cho
nên từ lúc nhỏ, hai người đã mỗi ngày ở cùng một chỗ.”
Anh nói với cô chuyện này để làm gì? Hướng Phù Nhã
trừng mắt nhìn nhưng anh không chú ý đến cô, chỉ chuyên tâm với động tác tay
trên chân, cô cắn răng muốn rút chân về nhưng lại bị người đàn ông này kiên
định cầm lấy, khăn mặt ấm gắt gao bao trọn vòng quanh vù
“Từ lúc còn rất nhỏ, cô ấy vẫn luôn nói về sau lớn lên
phải gả cho anh, mà anh đã từ rất lâu trước kia yêu thương cô ấy. Tình yêu này
càng lúc càng sâu theo bước thời gian bọn anh trưởng thành. Nhưng mà, khi hai
người lớn lên mới phát hiện, tính cách của bọn anh quá mức giống nhau, những
lúc ở cùng một chỗ, tra tấn lẫn cùng với ngọt ngào thường xuyên xuất hiện.”
Cô không muốn nghe, một chút cũng không muốn nghe lịch
sử tình yêu của bọn họ, nhưng Hướng Phù Nhã vẫn cắn môi, nghe anh thản nhiên kể
lại.
“Cô ấy luôn như gần như xa, không ngừng kết giao bạn
trai, lại luôn miệng nói yêu anh, mà anh xuất phát từ việc giận dữ đối với cô
ấy, cũng quen không biết bao nhiêu bạn gái, hai người cứ như lâm vào một trận
đấu điên cuồng, ai cũng không chịu yếu thế nhận thua. Lâu dần, đối với đoạn cảm
tình ấy anh cảm thấy rất mệt mỏi, rất vất vả. Khiết Nhi rất giỏi cách thao túng
kẻ khác, mỗi lần anh quyết định buông tha cho cô ấy, cô ấy sẽ lại quay đầu, cho
anh hy vọng mới, rồi vòng đi vòng lại, sự tra tấn mang theo chút ngọt ngào.”
“Rốt cục có một ngày, anh cảm thấy mệt chết đi, mệt
chết đi được, tình yêu của cô ấy thật điên cuồng, thật kích thích, nhưng nó
cũng làm cho người ta thật mỏi mệt, anh quyết định buông tha, anh chỉ muốn có
một tình yêu đơn giản, pha chút ngọt ngào, không có tâm tư đùa giỡn, không cần
tra tấn, chỉ cần đơn giản, thuần túy mà thôi. Vì thế, anh quen với em.” Cô thực
bình tĩnh, thực bình tĩnh, không nói được một lời.
“Em là một cô gái hoàn toàn khác với Khiết Nhi, anh
thừa nhận, lúc bắt đầu quen em, anh đã muốn lợi dụng em để quên đi những thống
khổ mà Khiết Nhi đã mang lại, cho dù ở cùng với em một đoạn thời gian, anh vẫn
còn yêu cô ấy. Nhưng mà, anh thực sự muốn buông tha Khiết Nhi, vì thế anh nghĩ
đem tất cả mọi thứ giao cho ông trời, anh cố ý không tránh thai, một tháng qua
đi, nếu em mang thai, như vậy chính là ông trời đã định đoạt cho anh phải chặt
đứt đoạn cảm tình ngày ấy.” Ngón tay xiết chặt vào tấm ga giường.
“Kết quả em đã mang thai, từ lúc anh hướng em cầu hôn
khi ấy, anh đã thề, anh sẽ đem hết khả năng của mình đối xử thật tốt với em,
yêu em, bảo vệ em, không cho em thương tâm, đau khổ.” Anh làm được, không ai có
thể làm được tốt hơn anh, cho dù là không có tâm khi thực h