
phòng
chuyển qua tòa thành, ở cùng cô mỗi phút mỗi giây.
Mỗi ngày, Jason cùng vài người cán bộ cấp cao ra vào
tòa thành, ở trong thư phòng cùng anh xử lý công sự, mà cô có má Điền cùng Ruth
làm bạn đi dạo trong khuôn viên sơn trang để tiện cho việc sinh sản sau
này.
Má Điền vẫn nói tốt nhất nên sinh đẻ tự nhiên, như vậy
mới nhanh chóng hồi phục được sức khỏe, đối với những lần sinh sau mới tốt. Cô
nghe xong thật sự là muốn cười, cái thai này còn chưa có sinh ra, má Điền đã
nghĩ đến cái thai kế tiếp, tư tưởng của người già đều là như vậy sao?
“Thiếu phu nhân, cô nhất định phải nghe lời tôi, sinh
đẻ tự nhiên đối với phụ nữ và đứa nhỏ đều tốt, hơn nữa người nhà thiếu gia quá
ít, cô cần phải sinh thêm vài cái để Quan gia thêm thịnh vượng mới được.”
Hướng Phù Nhã trầm mặc, không biết nói tiếp như thế
nào, cô đã từng nghe lão quản gia nói qua, Quan gia đã có sáu đời đơn truyền,
mà cha mẹ Quan Thần Cực ở năm anh mười tuổi đã sớm ra đi, anh là do ông nội một
tay nuôi lớn, dạy bảo, tình cảm ông ch
Nhưng mà cô đối tình cảnh trước mắt của hai người vẫn
còn rất mù mờ, không rõ ràng như thế, còn nói cái gì đến tương lai? Vốn đã
quyết tâm muốn rời khỏi nơi này, nhưng mà so với quyết tâm muốn giữ cô ở lại
của anh thì hoàn toàn đấu không lại. Rời không được, đi không xong, cô hiện tại
cũng không thể nào tiếp nhận anh được.
Trong lòng cô có một cái đinh, đâm vừa đau, vừa sâu,
cô không thể coi như nó không hề tồn tại, mà Quan Thần Cực tuy rằng bá đạo
nhưng cũng biết chuyện này không thể nào miễn cưỡng được, anh chỉ có thể theo
cô, trừ bỏ dịu dàng chăm sóc, anh không còn yêu cầu nào khác nữa.
Cô hiện tại giống như càng ngày càng hiểu biết người
đàn ông này, tính cách của anh kỳ thật chính là cuồng vọng kiêu ngạo hơn nữa bá
đạo lại độc chiếm vô cùng, anh sủng cô, nhưng mà chỉ ở trong giới hạn mà mình
định ra thôi, khi ở trong, anh đối với cô ngàn theo trăm thuận tốt đến không
thể tốt hơn, nhưng nếu vượt qua, chẳng sợ một phần tốt không có, anh cũng sẽ
không thỏa hiệp. Giống như việc cô muốn rời đi vậy, anh nói anh nguyện ý đáp
ứng mọi điều kiện của cô, cho cô mọi thứ mình muốn, trừ bỏ rời khỏi anh.
Được rồi, xem ra tình hình hiện tại là đi không được,
điều này khiến cô mười phần phiền não.
Nhưng mà, phiền não của cô theo cơn đau bụng sinh vào
đêm nguyên tiêu đó trở nên càng cấp bách.
Sự tình là như thế này, tuy rằng đang ở Scotland,
nhưng mà Quan gia theo truyền thống vẫn chuẩn bị bánh trôi để làm điểm tâm ngọt
sau giờ ăn. Khi Hướng Phù Nhã ăn xong bánh trôi sau, bị Quan Thần Cực ôm lấy
tản bộ trong đại sảnh rộng lớn. Đi không đến vài bước, thắt lưng của cô lại
truyền đến cơn đau quen thuộc, còn có cả cảm giác bủn rủn kì quặc nữa.
Cô đứng lại, cắn môi. “Bảo bối, chúng ta đi thêm vài
bước nữa, được không?” Anh thấp giọng dụ dỗ, nghĩ rằng cô lại cáu kỉnh, ngại
mệt không muốn đi. “Bác sĩ đã nói nên đi lại nhiều mới có lợi cho việc sinh
sản.” Cô cau mày, cảm giác hạ thể có chất lỏng ẩm ướt dũng mãnh tiến ra.
“Bảo bối, em làm sao vậy?” Anh nhanh chóng phát hiện
cô không thích hợp, vội vàng ôm cô, ổn định cơ thể đang có chút đứng không v
Cô cúi đầu nhìn, anh cũng cúi đầu nhìn theo, trên sàn
nhà trơn bóng có từng giọt từng giọt nước đang dần tụ lại…
Quan Thần Cực ôm lấy cô, hướng nhà chính đi tới, vừa
đi vừa gào thét. “Colt, má Điền, Ruth!”
“Thiếu gia?” Lau lau bàn tay còn ướt đẫm, má Điền chạy
ra từ phòng bếp hấp tấp hỏi, mà Colt cùng Ruth cũng từ trên lầu nhanh chóng
chạy xuống.
“Kêu lái xe lập tức chuẩn bị xe, gọi điện thoại để bác
sĩ Smith chuẩn bị việc đỡ đẻ, đem hành lí của thiếu phu nhân đưa đến bệnh
viện.” Mệnh lệnh đơn giản, dứt khoát được đưa ra, Quan Thần Cực đã nhanh chóng
ôm Hướng Phù Nhã đi ra cửa chính.
Mà ba người còn lại cũng cực kì rõ ràng chuyện mình
cần làm, lo lắng chạy loạn cả lên, trời ạ, trời ơi, người thừa kế mới của Quan
gia lập tức muốn ra đời rồi!
Hướng Phù Nhã quyết định tha thứ cho anh là khi ở trên
bàn giải phẫu.
Nếu một người đàn ông lúc nào cũng bĩnh tĩnh, có được
gia sản hàng triệu lại quyền thế vô cùng, kiêu ngạo không ai bì nổi bởi vì cơn
đau đớn của bạn mà sắc mặt còn trắng hơn người đang nằm trên giường bệnh, bởi
vì bạn kêu to mà không chút do dự đưa tay ra trước mặt và nói: “Cho em cắn
này!”, bạn có mềm lòng hay không? Cô thừa nhận, khi đó mình chính là mềm lòng.
Nhưng mà, cô cũng thực sự không khách khí với anh, tóm
lấy tay anh hung hắng cắn, cắn đến máu tươi trào ra, cắn đến mức bác sĩ cùng y
tá toàn bộ kinh ngạc hô ầm lên.
Mà khi cô đau đến rên rỉ, anh ở trong phòng sản rống
kêu ầm ĩ, khiến nhân viên y tế người người than thở, những kẻ vô tội như bọn
họ, không dám phát giận không dám la mắng, ai cũng không dám nói cho anh biết,
phụ nữ sinh con đau đớn là điều tất yếu. Sinh đẻ không đau chẳng qua chỉ là
mánh lới mà thôi, nhất là khi công tước phu nhân còn lựa chọn sinh nở tự nhiên,
cảm giác đau đớn khi sinh là rất khó giảm bớt. Quả nhiên không nên để Quan đại
tổng tài đi vào phòng sản, sự tồn tại của anh làm cho áp