
lúc nào cũng không
để ý đến cảm thụ của cha, mang thai đứa nhỏ của kẻ khác và nhìn chồng mất đi sẽ
là một loại tâm tình như thế nào?” Khóe mắt hơi ướt, nhưng cô sẽ không rơi lệ
vì câu chuyện này nữa.
“Có lẽ em không thể hận bà, dù sao sau khi cha
qua đời, bà để lại tiền cùng phòng trọ cho em, không đến mức để em lưu lạc đầu
đường.” Với điều kiện là không được đến quấy rầy mái ấm hạnh phúc mới của
bà.
Kỳ thật, cho dù mẹ không nói ra, cô cũng sẽ không đi.
Cha rõ ràng còn có thể sống thêm một năm nữa, vì sao mới được bảy tháng đã ra
đi, vì sao? Con người ta một khi đã tan nát cõi lòng, sống còn ý nghĩ gì chứ?
Người cha nho nhã từ ái của cô, yêu thương cô như vậy nhưng lại không giữ nổi
người con gái mình yêu.
Hướng Phù Nhã không tự chủ được vỗ về bụng của mình,
cô không thể hiểu nổi, làm sao có người có thể đối xử nhẫn tâm như thế với đứa
nhỏ do chính mình sinh ra, nhẫn tâm đến thế, tuyệt tình đến thế, tình yêu là
cái gì, một khi đã yêu là có thể vứt bỏ mọi thứ xung quanh sao?
“Yêu phải một người vốn không thmình là thống khổ biết
bao nhiêu, từ đó về sau, em liền thế, tuyệt đối sẽ không để cho mình có kết cục
đáng buồn giống như ba. Người em yêu nhất định cũng phải yêu em mới được.” Cô
mở to mắt, nhìn gương mặt tuấn tú bên cạnh lóe ra nhu tình.
Anh nắm tay lái thật chặt, quay đầu nhìn cô một cái,
nở nụ cười. “Em yên tâm, anh vĩnh viễn sẽ đối tốt với em, vĩnh viễn sẽ không
rời bỏ em.”
“Em đương nhiên biết, bằng không em còn lâu mới chịu
gả cho anh.” Cô cười ngọt ngào, cảm thấy nỗi đau đớn tận tâm từ ngày xưa đã dần
bị những sủng ái yêu thương của anh chen lấp. Tựa đầu vào ghế dựa trằn trọc một
chút, sau đó cô liền chìm vào giấc ngủ.
Anh điều chỉnh lại độ ấm trong xe, tuy rằng hiện giờ
nhiệt độ không khí rất cao nhưng thân thể của cô vốn không được như bình
thường, luôn khiến anh lo lắng, trăm ngàn không thể để cho cô bị cảm. Bởi vì cô
mang thai nên anh mới thay đổi xe, tuy rằng tốc độ không cao những càng chậm
càng tốt, tình trạng của cô bây giờ cần được ổn định, anh muốn cô an ổn ngủ ở
trong xe mà không bị khó chịu.
Gặp mẹ của Hướng Phù Nhã- Trần Vận Như thực ra cũng
chẳng phải chuyện khó khăn gì. Dù sao đối với cô con gái từ nhỏ đã không thèm
quan tâm, cuộc sống của cô không phải do bà quyết định là được. Bà đã có gia
đình của riêng mình, mặc dù trong lòng vẫn còn bất an nhưng không rảnh đi để ý
cuộc sống của con gái chồng trước. Nói đến cùng, vẫn là vì hai chữ ích kỷ. Vì
tình yêu của chính mình, bà bỏ qua con gái, lừa gạt lương tâm bản thân, lừa gạt
chính mình rằng mọi thứ vẫn ổn, nhưng mỗi khi về đêm, bà đều gặp ác mộng, luôn
nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ và đau thương của người chồng đã mất trong quá
khứ.
Con người thực sự có thể vô tri vô giác sao? Tuy rằng
đối với chuyện Hướng Phù Nhã mới mười tám tuổi đã chuẩn bị kết hôn, bà có chút
giật mình, nhưng mà khi nhìn thấy chi phiếu hơn bảy con số mà Quan Thần Cực đưa
ra thì bà liền vui vẻ không có ý kiến gì. Mẹ ruột bạc tình, Hướng Phù Nhã cũng
không vì thế mà cảm thấy thương tâm.
Từ lúc còn nhỏ đến giờ, cô đã học được cách dựa vào
chính mình, mẹ luôn không để ý đến cô, cha lại là giáo sư đại học, tuy rằng yêu
thương cô nhưng công việc bộn bề, hơn nữa cha là đàn ông, rất nhiều chuyện cô
đều phải tự mình để ý.
Nhìn cô nhu nhược ngọt ngào thật ra là người phi
thường độc lập lại có chủ kiến, đối với việc chính mình muốn gì đều có thể rõ
ràng. Ngoài mềm trong cứng là từ tốt nhất để hình dung về cô.
Quan Thần Cực nhìn Trần Vận Như, rốt cục cũng biết
Hướng Phù Nhã lớn lên thì ra giống cha, như thế là tốt nhất.
Công việc xuống phía Nam gặp gỡ người lớn rất nhanh
liền hoàn thành. Hướng Phù Nhã chẳng có bao nhiêu lời muốn nói với mẹ, Quan
Thần Cực đối với mấy kẻ khúm núm này cũng không định nói ra suy nghĩ của mình,
vì thế hai người nhanh chóng trở về nhà.
Rốt cục bảo bối của anh cũng có thể danh chính ngôn
thuận nép vào bên dưới cánh chim của mình, Quan Thần Cực lần đầu tiên trong đời
cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Bảo bối thân yêu, những lời hứa hẹn của tương lai, anh
nhất định sẽ thực hiện tất cả.
Tĩnh dưỡng tại một ngôi biệt thự thật to, mỗi ngày đều
bị má Điền bắt uống hết đủ loại canh bổ dưỡng, gương mặt của Hướng Phù Nhã
nhanh chóng béo tròn lên, làn da cũng trở nên mượt mà sáng bóng, khắp người tản
ra một loại hơi thở quyến rũ vô cùng.
“Này, cậu ở nhà nuôi heo thôi mà cũng lâu như vậy, sao
lúc nào cũng thất hẹn thế?” Ở bên kia điện thoại truyền tới những tiếng bất mãn
của Nghê Bối Bối, có quá mức hay không chứ?! Trước khi nghỉ hè, bọn họ lúc nào
cũng ở cùng nhau một chỗ, bây giờ cô cô này bắt đầu biết yêu đương rồi thì ngay
cả bóng người cũng không thấy đâu? Hừ, khi dễ Bối Bối cô là người cô đơn duy
nhất chắc?
“Cậu không phải đang đi làm thêm sao?” Hướng Phù Nhã
nhấp một ngụm nước, hương vị ngọt ngào lan tỏa khiến cô cảm thấy vô cùng thoải
mái.
“Mình cũng không phải mỗi phút mỗi giây đều làm việc.”
Tuy rằng cô mới lên làm nhân viên chính thức nhưng mà vẫn có thời gian nghỉ
ngơi,