
ng Kì, từ nhỏ đã kiệt ngạo bất tuân, ưa thích mạo
hiểm, mười bảy tuổi liền vụng trộm trốn lên thuyền thương nhân lang bạt trên
biển, trôi dạt đến nước Anh. Lúc ấy ở Anh đang là vương triều của Stuart,
William cùng Mary thông đồng chấp chính, ông ấy cùng với một nữ bá tước người
Scotland yêu nhau rồi sống luôn tại đấy, từ đó về sau, đời đời Quan gia liền
cắm rễ trên đất Scotland.
Khi nghe đến đó, Hướng Phù Nhã liền giật mình, thì ra
người mà cô sắp cưới hóa ra lại là con cháu Vương gia đời Thanh, liệu có còn
chuyện gì đáng sợ hơn mà cô không biết nữa không???
“Nhưng mà......” Đột nhiên nói muốn mang cô đi Scotland,
cô căn bản chưa kịp chuẩn bị tâm lý, vừa mới tròn mười tám tuổi, cô cho tới bây
giờ đều chưa từng rời khỏi Đài Loan quá nửa bước nha.
“Giấc mộng của em không phải là muốn đi du lịch khắp
nơi trên thế giới hay sao?” Anh dịu dàng dỗ dành. “Đi Scotland dưỡng thai
trước, chờ em sinh hạ cục cưng xong, anh sẽ đưa em đi khắp một vòng châu Âu,
đương nhiên, bao gồm cả Hy Lạp của em rồi.”
“......Được.” Thật sự là không có nguyên tắc chút nào,
Hướng Phù Nhã thầm khinh bỉ mình dưới đáy lòng, nhưng mà đó là châu Âu, là Hy
Lạp nha. Trời ạ!
Phụ nữ mang thai có thể đi máy bay sao? Đáp án cho vấn
đề này là, có thể, nếu thời gian mang thai chưa vượt qua tám tháng hoặc không
có tình huống gì đặc biệt thì vẫn có thể lên máy bay như thường, nhất là khi
đấy còn là chuyên cơ riêng của Quan Thần Cực nữa.
Nhưng mà, Hướng Phù Nhã say. Từ nhỏ vốn là đứa trẻ
khỏe mạnh, số lần cô sinh bệnh quả thực cực kì ít. Cô đã từng đi trên thuyền,
trên xe, một chút vấn đề đều không có, thế nên hoàn toàn không ngờ tới, mình
thế nhưng lại say máy bay.
Một hành trình mười mấy giờ, cô say máy bay đến choáng
váng cực kì thê thảm, trên cơ bản là máy bay vừa cất cánh, đầu cô đã choáng
váng vô cùng, ăn gì cũng đều nôn ra hết cả, nước uống cũng phun luôn, Quan Thần
Cực gấp đến mức thiếu chút nữa bắt máy bay quay về chỗ xuất phát.
Hướng Phù Nhã kiên quyết phản đối điều này, dù sao đứa
nhỏ của Quan Thần Cực cũng nhất định phải được sinh ra ở Scotland, đây là điều
bắt buộc. Hơn nữa cô không muốn bao công sức nôn kinh khủng khiếp của mình nãy
giờ lại trở về điểm ban đầu, chuyện thiệt thòi như thế còn lâu cô mới chịu.
Cho nên, suốt mười mấy giờ, cô trừ bỏ việc nôn ói ra
thì đều nằm ở trong lòng Quan Thần Cực, thuốc chống say máy bay cũng không dám
uống vì sợ ảnh hưởng đến cục cưng, cuối cùng vì mệt mỏi tốn sức nên đã mê man
ngủ luôn.
Như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không phải khó chịu nữa.
Thế nhưng đến lúc tỉnh dậy, cô thực sự lắp bắp kinh hãi không thôi.
Cô đang nằm trên một chiếc giường có bốn cái trụ lớn,
đắp một chiếc chăn mềm mại, mỏng manh, trong căn phòng phảng phất có mùi hoa
thơm, cửa phòng mở rộng, bài trí cũng đơn giản, tao nhã vô cùng, song cũng rất
đáng thưởng thức.
Đồ đạc gần như đều mang theo phong cách cổ xưa, Quan
Thần Cực là một người cực kì coi trọng hiệu suất làm việc nên phòng của anh hết
sức bình thường, gọn gàng sáng sủa, những món đồ gia dụng chạy bằng điện đều
đầy đủ không thiếu thứ nào, bố trí cũng cực kì hợp lí.
Đứng dậy khỏi chiếc giường mềm đến độ sắp khiến người
nằm lún xuống tận đáy, đầu của cô đã có cảm giác tỉnh táo hơn đôi chút, trên
người mặc bộ áo ngủ hoa mà mình thích nhất bất giác khiến cô mỉm cười, nhất
định là anh đã thay giúp vì anh biết cô cực kì thích chiếc áo ngủ này.
Vừa mới đi được vài bước, cánh cửa gỗ rất nặng đột
nhiên truyền đến tiếng mở khẽ rất nhẹ nhàng, Hướng Phù Nhã quay đầu nhìn, cửa
vừa hé ra đã thấy một cô gái mặc chiếc váy dài màu đen sơ mi trắng bước vào,
khuôn mặt thanh tú lộ ra nụ cười sáng lạn: “Phu nhân, người đã tỉnh rồi.”
Phu nhân? Hướng Phù Nhã lại lần nữa thở dài, không
nghĩ tới đã tách ra khỏi má Điền rồi mà vẫn còn phải nghe hai chữ phu nhân này,
cô chỉ còn cách cười yếu ớt, gật gật đầu.
“Tên của tôi là Ruth, cậu chủ bảo tôi đến chăm sóc
cuộc sống cho cô.”
“Xin chào, Ruth, tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Từ lúc cậu chủ ôm cô vào trang viên thì…” Ruth nhìn
lại đồng hồ. “Cô đã ngủ suốt hơn hai mươi ba tiếng rồi.”
A? Cô có thể ngủ nhiều được như vậy sao? Cảm thấy có
chút ngượng ngùng, Hướng Phù Nhã đành dời sự chú ý sang mái tóc đỏ của cô gái
trước mặt, còn có ánh mắt màu nâu sữa, nói lảng sang chuyện khác. “Tiếng Trung
của cô tốt thật!”
Ruth nở nụ cười. “Trước kia nhà của tôi từng có mấy
lưu học sinh Trung Quốc đến sống, bọn họ dạy tôi nói tiếng Trung.” May nhờ năm
đó học được ít nhiều thứ tiếng này nên hiện tại cô mới có thể tìm được công
việc tốt đẹp lại lương cao, nhiều phúc lợi như vậy.
Nói thế nào thì ở nơi xa xôi nghe được thứ tiếng mẹ đẻ
quen thuộc vẫn là một cảm giác vô cùng vui vẻ, Hướng Phù Nhã gật gật đầu. “Quan
Thần Cực đâu rồi?”
Ruth nghe thấy cô gọi thẳng tên cậu chủ của mình,
trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã được che giấu, lễ phép
đáp lại: “Cậu chủ đến công ty, cậu có dặn dò, chờ phu nhân tỉnh lại thì để cho
cô dùng cơm, phu nhân muốn dùng cơm ở phòng hay đến nhà ăn ạ?”
Hướng P