
cả người đều tỏa ra
thần thái uy nghiêm giống hệt như đang xử lí công việc vậy, gương mặt này cô
chưa từng thấy qua nên có chút hoảng loạn.
“Hướng Phù Nhã, em lặp lại lần nữa cho anh.” Thanh âm
trở nên trầm thấp còn thật sự nguy hiểm.
“Em......” Trong lòng dâng lên ủy khuất, không biết vì
sao cảm xúc bỗng trở nên hết sức kích động, cô dùng sức đẩy anh ra: “Nói thì
nói!” Không cần phải sợ anh!
“Anh rõ ràng thành thục hơn so với em, có…kinh nghiệm
hơn so với em, thế nhưng lại không thèm làm công tác phòng ngừa, bây giờ em đã
mang thai, anh nói chúng ta nên làm sao giờ chứ?!”
Nước mắt nói đến là đến, không cần lý do. “Người ta
vừa mới đỗ đại học, cố gắng lâu như vậy, hy vọng nhiều như vậy, giờ biết làm gì
chứ? Em…em đương nhiên là phải trách anh rồi.” Cô dùng sức vỗ vào ngực anh, tức
giận ngùn ngụt, cái kẻ xấu xa bại hoại này!
Anh có chút giật mình trước phản ứng của cô, rất ít
người đối diện với vẻ mặt ban nãy của anh mà còn có thể nổi bão trả lại, khóc
lóc om sòm được như thế, trải nghiệm thú vị này cũng không phải quá tệ đi. Cái
miệng của anh bất giác hơi cong lên, Phù nhi bé bỏng quả nhiên là không thể so
sánh với những người khác được.
“Được rồi, được rồi, ngoan nào.” Ôm cô vào lòng,
Quan Thần Cực nhẹ nhàng trấn an.
“Không cần anh ôm, em ghét nhất như thế.” Nỗi khó chịu
trong lòng tiểu nữ sinh sao có thể dễ dàng dập tắt, cô đẩy đẩy cánh tay, không
muốn bị anh kéo vào trong lòng.
“Được rồi, đều là anh sai, anh tệ nhất.” Anh thấp
giọng an ủi, ai, may mắn vừa mới đem cái kẻ chướng mắt kia đuổi đi, nếu không
bị Jason nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình chỉ sợ dọa hắn rớt mất cằm, Quan
Thần Cực anh thế nhưng ở trước mặt một cô gái mười tám tuổi, một chút tôn
nghiêm của tổng tài cũng không có.
“Hơn nữa, hơn nữa…người ta cũng không nói là sẽ không
cần cục cưng, anh hung dữ như vậy là muốn thế nào chứ?!” Hướng Phù Nhã dùng đôi
mắt vẫn còn ướt lệ trừng anh, nghiến răng nghiến lợi lên án, cô chỉ là nhất
thời nói không suy nghĩ, cũng không có ý là sẽ không sinh nha!
Hiện tại, hình như người hung dữ là cô mới đúng đi?
Mặc kệ, anh cũng không dám cùng cô tranh cãi nữa.
“Em…Trọng yếu nhất là người ta còn chưa có kết hôn đã
sinh đứa nhỏ, em còn muốn học đại học, anh có biết hay không? Nếu em muốn sinh
con thì năm sau sẽ phải thi lại? Anh rốt cuộc có hiểu tính nghiêm trọng của vấn
đề này không?” Hung hãn chọc vào phần thịt mềm trước ngực anh, cô vẫn còn ấm ức
chuyện đại học lắm nha.
“Ai, đứa ngốc.” Ngón cái của anh khẽ lau đi giọt
nước mắt vẫn còn dính ở cặp lông mi cong cong, người ta thường bảo nữ sinh có
lông mi cong quả nhiên là đúng, không sai chút nào. “Em muốn lên đại học cũng
đơn giản thôi, hiện tại tạm nghỉ một năm, sinh đứa nhỏ xong lại bắt đầu đi học
là được”
“Không thể! Nhất định không thể!” Cô ra sức bấu vào
cánh tay anh, dùng sức bấu, cắn răng cắn lợi bấu, bấu chết anh, đáng giận! “Anh
nói có thể là có thể.” Quan Thần Cực liền cam đoan. “Tin anh, em sẽ không cần
phải thi lại nữa đâu.” Một chút việc nhỏ như thế mà cũng khiến anh phải chịu
ngược đãi? Tuy rằng khí lực của cô gái nhỏ này chẳng đáng là bao nhưng anh lo
cô sẽ đau tay
Ừm, Hướng Phù Nhã nghĩ đến việc anh sở hữu hàng đống
biệt thự lớn như vậy, được rồi, vậy chuyện trường học cứ để anh giải quyết vậy.
“Em căn bản không nghĩ mình sẽ làm mẹ sớm như vậy.”
Ngữ khí vẫn còn hung hãn giờ bỗng trở nên yếu đuối đáng thương, cô kỳ thật đến
cùng vẫn chẳng là cái gì hết, chỉ là một cô gái mới mười tám tuổi, là lúc mà
sức sống thanh xuân tràn trề, nở rộ, giờ bắt cô phải làm một bà mẹ trẻ, ở cái
thời đại này chỉ sợ là rất khó tiếp nhận đi?!
“Vậy làm sao bây giờ? Lấy cục cưng ra?” Anh hỏi.
“Không cần, không cần.” Cô vội che bụng, sống chết lắc
đầu, đây là cục cưng của cô và anh, cô luyến tiếc lắm.
Cô nhóc ngốc này! Anh âm thầm thở dài trong lòng.
“Một khi đã như vậy......” Anh bỗng nhiên buông cô ra,
lùi về sau hai bước rồi quỳ một gối xuống, một chiếc hộp nhung đen tuyền lẳng
lặng nằm trong lòng bàn tay.
Anh mở hòm ra, một chiếc nhẫn kim cương đang tỏa hào
quang chói mắt ra bốn phía xuất hiện trước mặt Hướng Phù Nhã, ánh sáng trắng từ
nó khiến chiếc nhẫn xinh đẹp vô cùng, tuy cô không rõ là kim cương loại gì
nhưng chắc chắn không phải loại chỉ cần có tiền là có thể mua được, đặc biệt là
lớp kim cương bên trong như đang ẩn hiện một hình trái tim vậy.
“Phù nhi, gả cho anh.” Quan Thần Cực đưa nhẫn
lân, tiếng nói trầm thấp nhưng kiên định, rõ ràng: “Anh Quan Thần Cực cả đời
này sẽ…yêu em, chiều em, đem em nâng niu trong lòng bàn tay, trong mắt anh,
trong lòng anh, từ giờ khắc này sẽ chỉ có một người phụ nữ tên là Hướng Phù
Nhã, không bao giờ liếc nhìn những người con gái khác nữa.”
Chuyện này…mũi của cô trở nên chua xót, ánh mắt cũng
mơ hồ nhòe dần đi. Hướng Phù Nhã nặng nề sụt sịt cái mũi, nhìn chiếc nhẫn đắt
tiền trong tay anh, bàn tay thật to, có những ấn đường thẳng tắp, mỗi đường vừa
dài vừa thẳng, lại phân nhánh khá nhiều.
Đường số mệnh của anh thật dài thật dài, như vậy chứng
tỏ an