
m giác phiền muộn khó tả.
“Bảo bối, làm sao lại tức giận như thế rồi?” Một vòm
ngực rắn chắc bất chợt bao lấy thân thể Hướng Phù Nhã.
Tốt lắm, đầu sỏ gây chuyện đến rồi! Lúc cô tỉnh lại
anh đã không ở nhà, có lẽ là đi tới công ty. Nhưng hiện giờ mặt trời còn chưa
có khuất xuống phía Tây, kẻ cuồng công việc này như thế nào bỏ được giấy tờ
xuống mà về nhà chứ.
Cô xoay người lại ở trong lòng anh, cặp mắt to trong
veo như nước hung hăng lườm nguýt, ngón tay dùng sức đâm vào ngực anh. “Đều là
tại anh, đều là tại anh, tức chết người ta mà--
“Là ai chọc bảo bối của anh tức giận thế?” Nhìn bộ
dáng tức tối của cô gái nhỏ trong lòng, ánh mắt tròn vo, cái miệng nhỏ nhắn,
nói đáng yêu bao nhiêu liền có bấy nhiêu khiến tâm anh mềm hẳn.
“Trừ anh ra, còn ai vào đây nữa?” Trừng trừng trừng!
“Anh làm sao vậy?” Hắn không khỏi mỉm cười.
“Anh......” Cô chán nản, ngón tay đâm đến đau mà anh
phản ứng một chút đều không có, hừ, tự nhiên đi luyện tới mức thân thể rắn chắc
như thế để làm gì, muốn đi làm kiện tướng thể hình hay sao chứ? “Anh quá phận!
Làm cái kia…thế nhưng, thế nhưng không cần cái kia…”
“Phì!” Một tiếng cười thực rõ ràng vang lên đánh gãy
lời của Hướng Phù Nhã.
Cô ngẩng đầu lên nhìn liền thấy, hóa ra là Jason, hắn
mang theo một cái cặp tài liệu, đang đứng ở trước cửa ra vào của phòng khách, vẻ
mặt không nín được cười, miệng đều nhanh kéo dài đến tận cổ rồi.
Khó trách tổng tài cả một ngày không yên lòng ở trong
văn phòng, thì ra là lo lắng cho bảo bối này ở nhà một mình nha.
Xấu hổ và giận dữ từ trước đến nay chưa từng có khiến
Hướng Phù Nhã chỉ có thể ngây ngốc trừng mắt với cái bóng đèn mới tới này mà
mất đi năng lực phản ứng lại.
Quan Thần Cực thương tiếc bảo bối của mình bị mất mặt
như vậy, ánh mắt hẹp dài liền nhíu lại. “Tôi nhớ, hình như chi nhánh bên Nam
Phi của chúng ta đang gặp chút vấn đề…”
“Ông chủ, cặp tài liệu của ngài tôi để ở trong này.”
Jason lấy sự linh mẫn không thể tưởng tượng được lập tức đặt cặp tài liệu xuống
sopha rồi nói: “Trong công ty vẫn còn việc cần làm, tôi phải trở về tăng ca,
ông chủ, phu nhân, hai người cứ việc nói chuyện để kẻ tiểu nhân này đi làm việc
thôi.” Sau đó, lấy tốc độ siêu nhân biến mất trong tích tắc!
Hướng Phù Nhã thậm chí còn khoa trương cảm giác thấy
chân của hắn hình như tạo thành một v tròn vậy. Quan Thần Cực hừ lạnh một
tiếng, không nói câu nào, quay lại nhìn cô với vẻ mặt ôn hòa. “Bảo bối, em vừa
mới nói làm cái gì, dùng cái gì thế?” Nghe được ý tứ rõ ràng nhưng cô thực sự
quá đáng yêu khiến anh nhịn không được muốn trêu chọc một chút.
“Chính là......” Đề tài bị kéo lại, khuôn mặt của Hướng
Phù Nhã liền ửng hồng, cái này bảo cô làm sao thốt ra thành lời a? Lắp bắp nửa
ngày, cô rốt cuộc thốt ra một câu: “Chính là cục cưng đó!”
“À, thì ra là cục cưng.” Anh gật gật đầu, tựa hồ bây
giờ mới hiểu được vấn đề. “Bác sĩ nói, cục cưng của chúng ta mới có mười bốn
tuần thôi, cao 15 cm, nặng tầm 120 g.”
Ai, đều do anh quá thô bạo hại cô thiếu chút nữa sinh
non, đối với chuyện này anh đến giờ vẫn còn tự trách. Bởi vì bị động thai nên
bác sĩ đã dặn dò, bốn tháng đầu tốt nhất nên cấm chuyện phòng the. Nhìn gương
mặt ngọt ngào vô tội của cô, anh âm thầm thở dài trong lòng.
“A, hiện tại đã có thể biết được rõ ràng như vậy rồi
sao?” Cô ngây ngẩn cả người, vươn tay phủ nhẹ lên bụng mình, nơi này đang có
một sinh mệnh nặng 120 g? 120 gam là khái niệm như thế nào? Đều do cô quá mức
sơ ý, lúc ấy vì bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi, cho rằng áp lực hơi lớn nên
nguyệt sự mới tới chậm, dù sao trước đó cùng từng xảy ra tình trạng như thế,
kết quả hóa ra đã mang thai hơn ba tháng, thần kinh của cô quả nhiên thô thiển
mà.
“Nói thế thôi chứ vẫn chưa kiểm tra rõ ràng lắm, bất
quá, cục cưng là con của Quan Thần Cực anh.” Giọng nói mang theo vài phần kiêu
ngạo và thỏa mãn.
“Đã có thể xác định sao?” Cô ngây thơ hỏi.
“Đương nhiên......” Thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô
khiến anh cười càng thêm dịu dàng, ngón tay khẽ nhéo cái mũi tròn tròn. “…Không
biết.”
“Vậy mà anh còn dám nói.” Cô chu miệng, bất mãn kháng
nghị.
Anh bật cười, vuốt ve mái tóc dài thật dày của cô, vừa
mới ngủ dậy nên còn chưa kịp sửa sang lại, tóc chỉ đơn giản xõa ra trên vai
nhưng lại có hơi thở nữ tính, xinh đẹp cực kì. “Đó là phụ tử thiên tính, hiểu
không
“Đáng ghét, biết đâu đó là con gái thì sao.”
“Con gái à?” Anh hôn nhẹ lên cái miệng phấn hồng nhỏ
nhắn. “Có thể lắm, nhưng mà trước hết vẫn cần phải xếp hàng đã, đứa thứ hai mới
đến phiên nó, còn em, trước cho anh một đứa con trai, biết không?”
Cái gì cơ, cái gì mà thứ hai với thứ nhất! Cô đương
trường ngây ngốc, đờ cả ra.
“Chờ một chút!” Cô vội vàng đẩy cái mặt đang muốn kề
sát gần mình ra. “Em còn không có đáp ứng sẽ sinh nó ra, anh đã muốn cho em đứa
thứ hai rồi” Thét chói tai!
“Cái gì?” Sắc mặt vốn hoà nhã lập tức biến đổi.
“Em không cần con của chúng ta?” Ngữ khí của anh nghiêm túc hẳn.
Thật đáng sợ! Hướng Phù Nhã nhìn sắc mặt lãnh đạm của
anh, không có trừng mắt dọa dẫm mà là nhíu mày lạnh nhạt,