
m đến ánh mắt
của cô…”
“Chạm đến?” Lương Kiến Phi lên tiếng thắc mắc, nhưng ngón tay cô vẫn gõ
trên bàn phím một cách nhanh chóng.
“… Đây là một loại so sánh.” Hạng Phong dựa vào sô pha, trả lời không nhanh
không chậm.
“Được rồi.” Cô nói thầm một tiếng, cho rằng mình không có lập trường nghi
ngờ cách dùng từ của anh.
Sáng nay lúc anh mở cửa, kỳ tích đã xảy ra - anh điềm nhiên như không, thật
giống như tối hôm qua bọn họ không làm gì cả (mặc dù trên thực tế, bọn họ quả
thực không làm cái gì), đồng hồ của ông trời nhảy vọt qua 24 giờ, thời gian bộ
phim được cắt ra 24 giờ, lịch sử nhân loại thiếu hụt 24 giờ - tóm lại, anh
chẳng nói gì, bình tĩnh nhìn cô một cái, rồi quay về phòng bếp ăn bữa sáng của
anh.
Sau đó bọn họ bắt đầu làm việc, anh ngồi trên sô pha, cô ngồi trước máy
tính, bọn họ như là một cặp đối tác đã ăn ý với nhau từ lâu.
Anh tiếp tục đọc ra, cô cũng tiếp tục đánh chữ, nhưng suy nghĩ của cô không
khỏi lại trôi nổi, trở về một ngày nào đó của mùa đông năm ngoái, đó là tiệc
tân niên của công ty cô, địa điểm là một khách sạn nào đó ở Sheshan, anh là
“khách hàng quan trọng” của công ty, vì vậy anh tất nhiên được mời tham dự. Tối
hôm đó, bởi vì đã sớm sắp xếp ngủ đêm lại khách sạn, cho nên trong bữa tiệc tất
cả mọi người đều thả lỏng, cảnh tượng như vậy không tránh khỏi mọi người kính
rượu với nhau, mặc dù Hạng Phong vẫn trong bộ dạng nghiêm túc, nhưng anh không
từ chối những người đến kính rượu. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh uống rượu,
tửu lượng thật đáng kinh ngạc.
“Này,” thừa dịp ông chủ lên sân khấu nhảy nhót, Lương Kiến Phi kéo tay áo
của Hạng Phong, cô thấp giọng hỏi, “Anh say chưa?”
Anh trả lời rõ ràng: “Không có.”
“… Uống ít thôi,” cô không thể không nói, “Những người này cũng không dễ
chọc đâu, anh tỏ ra yếu thế một chút, bọn họ sẽ không chuốc rượu anh.”
Hạng Phong nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt không giống với ngày thường: “… Bây
giờ cô đang quan tâm tôi sao?”
Cô kéo khoé miệng, hậm hực nói: “Nếu anh uống say, ngoài tôi ra thì không
có ai sẽ giúp anh đâu.”
Anh khẽ cười một tiếng, không nói nữa.
Nhưng anh vẫn không từ chối ai, cô nhìn thấy anh đã toát mồ hôi. Nhưng may
mắn những người kia đã say khướt trước anh, cho nên mặc dù sau bữa tiệc tinh
thần của anh có chút mơ hồ nhưng vẫn không đến nỗi thất lễ.
“Tôi đưa anh đi lên nhé.” Cô đến gần lặng lẽ ghé vào bên tai anh nói.
“Được…” Anh gật đầu, sau đó bèn chuẩn bị đứng dậy, nhưng bước chân anh
không vững lại ngã ngồi trên ghế.
“Anh có sao không?” Cô kinh ngạc. Cô không muốn đỡ một vũng bùn lên lầu.
Anh mở to mắt, xua tay nói: “Không có việc gì.”
Sau đó anh liền đứng lên, lúc này bước chân có vẻ vững chắc. Cô cũng đứng
lên đi theo, trong lòng cô buồn bực, rốt cuộc anh có say rượu không?
Nhưng bước chân của anh rất thong thả, bọn họ mất 5 phút ra khỏi hội trường
đến thang máy của đại sảnh khách sạn.
Cửa thang máy mở ra, anh lảo đảo từng bước, cô vội vàng đỡ lấy anh, ai
ngờ anh vươn cánh tay khoác trên vai cô, xem cô như cái nạng.
Cô ấn nút, ngẩng đầu nhìn anh, cô cảm thấy buồn cười: “Anh thật đúng là
chết vì sĩ diện.”
Anh liếc nhìn cô, như đã ngủ say.
Thang máy vừa dừng lại, cô vội vàng đỡ anh đi ra, tay cô chạm vào lưng anh,
cảm thấy bất ngờ: “Thắt lưng của anh vẫn khá tốt đấy.”
Anh cố dùng một chút sức lực cuối cùng trợn mắt nhìn cô, nói: “Cám ơn cô đã
trêu chọc, nhưng đây không phải lúc, bởi vì bây giờ tôi có thể nôn ra toàn bộ
thức ăn ban nãy bất cứ lúc nào…”
“…” Cô vội vàng đi nhanh hơn, bên tai lại truyền đến tiếng cười nhẹ của
anh.
May mắn là, cho đến lúc cô đặt anh lên giường ở trong phòng khách sạn, anh
đều không nôn ra thứ gì cả, chỉ là hừ vài tiếng một cách yếu ớt. Cô mạnh tay
giúp anh cởi áo khoác, anh chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng.
“Tôi nhức đầu…” Anh chỉ vào huyệt thái dương bên trái của mình.
Cô đi vào phòng tắm giặt khăn mặt trong nước ấm, vắt khô rồi đặt lên trán
anh: “Như vậy sẽ giúp tuần hoàn máu, rất có hiệu quả đối với chứng đau nửa
đầu.”
Anh không hề động đậy, cô cũng chẳng muốn để ý đến anh nữa.
“Muốn uống nước không?” Kiến Phi mở ấm nước điện bắt đầu nấu nước.
“Uhm…” Anh như đang thở dài, chẳng biết là muốn uống hay không uống.
Cô khoanh tay đứng bên cạnh ấm nước nhìn anh, cô rất muốn xoay người rời
đi, nhưng một chân lại không sao di chuyển được.
Vì thế cô cởi áo khoác, đi đến cửa sổ kéo bức màn ra, rồi tắt ngọn đèn lớn
sáng ngời, cô chỉ mở chiếc đèn nhỏ trong toilet và đầu giường. Cuối cùng nước
đã sôi, cô rót nửa ly, từ trong tủ lạnh lấy ra một cục đá bỏ vào ly, lung lay
vài cái, cho đến khi trên ngón tay truyền đến nhiệt độ vừa phải, cô mới đi qua,
giơ ly lên nói: “Uhm, nước ở trong này, muốn uống thì tự mình ngồi dậy.”
Anh quả thực chậm rãi ngồi dậy, hai tay chống sau người, không có ý muốn
cầm ly.
Cô thở dài, gần như khẳng định người đàn ông ở trước mặt, hiện tại tinh
thần đã mơ hồ - rất thú vị không phải sao, tinh thần Hạng Phong lại mơ hồ!
Kiến Phi vươn ngón tay bắn vào trán anh một cái, ngoại trừ cơ thể nhúc
nhích một chút, anh