
lại chỗ ấy liền trở
thành động vật ăn thịt tham lam qua ống kính. Nhưng cái bẫy chân chính là
Kevin. Anh ta theo đuổi “tin tức hay”, “hình ảnh đẹp”, vì hoàn thành phần công
việc này, anh ta yên lặng chăm chú nhìn vào nỗi khổ của xã hội loài người, lấy
tác phẩm lưu lại một hình thức nghệ thuật. “Tác phẩm” của anh ta mang đến cái
gì? Ủng hộ, tán thành, cảm động, giải thưởng… Như vậy tại sao anh ta vẫn cảm
thấy đau khổ?
Bởi vì sự “theo
đuổi” của anh ta đã đánh bại đạo đức xã hội và lương tâm, anh ta tình nguyện
dành một thời gian dài để chờ đợi, chăm chú nhìn vào cô bé nhỏ kia đang hấp
hối, cho đến khi cô bé trở thành một phần tác phẩm của anh ta, Kevin cũng không
sẵn lòng đi qua đỡ cô bé đứng dậy, cho cô bé một bình nước, một ổ bánh mì, sau
đó mang cô bé đến trạm cứu tế.
Bạn, tôi, những
người vì tấm ảnh đó mà cảm động cũng ở trong cái bẫy của các phương tiện truyền
thông, chúng ta cho rằng sự cảm động đó đại diện cho tấm lòng lương thiện của
mình? Vậy tại sao không dùng sự cảm động trên thời gian, tinh lực, tiền tài mà
chân chính giúp đỡ việc ở trên?
Albert Einstein nói:
Giá trị thực sự của một người, đầu tiên quyết định anh ta đến mức độ nào và
trong ý nghĩa nào đặt ra cho bản thân mình.
Beta】
Hạng Phong đứng
trước cửa sổ sát đất, anh nhìn dòng xe cộ phía xa xa đang thong thả di chuyển
trên đường, mấy ngày trước, anh ở đây nói với Lương Kiến Phi: “Thế nào, em nghĩ
rằng tôi say rượu sao?”
Người kia ngoại trừ
chớp mắt kinh ngạc thì không có những biểu tình hay hành động gì khác.
Qua một lúc sau, cô
mới lúng ta lúng túng hỏi: “Vậy… anh không say à?”
Anh nhìn chằm chằm
vào đôi mắt cô, cặp mắt kia thường thường tràn ngập linh khí, giờ phút này mang
theo kinh ngạc và sợ hãi…
Anh khẽ nhíu đầu
lông mày, tại sao là sợ hãi? Cô sợ anh sao? Phải biết rằng, cho tới bây giờ đó
là lần duy nhất anh không thể khống chế đối với phụ nữ, lúc cô xoay người anh
không chút suy nghĩ liền đặt cô ở dưới thân…
Anh quên đã bao lâu
chưa từng hôn qua một người, cho nên khi anh chạm vào môi cô, một loại khát
vọng đã ẩn tàng bao lâu nay được đào bới ra ngoài. Anh sờ trên ngực cô, đầu
ngón tay truyền đến xúc cảm mịn màng như vậy, một ngõ ngách nào đó trong đáy
lòng anh bỗng nhiên bật lên một câu: tôi muốn em!
Nhưng cô làm sao có
thể mặc cho vai diễn đó thao túng?
Trong lòng anh cười
khổ, đó thực sự không phải là một nỗi đau bình thường trong dạ dày của anh,
xuống một chút nữa, nói không chừng sẽ là mạng của anh… nguyên nhân gốc rễ.
“Tôi,” anh nhìn cô,
dừng một chút, cho đến khi trong mắt cô lộ ra vẻ nghi ngờ, “Trước đó không
say.”
“…” Cô chau mày, suy
nghĩ, “Vậy, sau đó thì sao?”
Anh vẫn nhìn cô,
cười như không cười: “Sau đó? Có lẽ, say.”
“… Có lẽ?” Cô cũng
nhìn anh, sau đó vội vàng dời tầm mắt giống như đứa bé làm chuyện có lỗi.
Ha ha!... Anh cười
trong lòng, người làm sai là anh, không phải sao?
Khăn mặt trong tay
cô vẫn toả ra hơi nóng, nhưng cô tiện tay bỏ xuống, tay trái bắt đầu cào tóc
qua loa, bộ dạng của cô rất không được tự nhiên: “Tôi nghĩ, tôi, tôi phải đi.”
“Nhưng còn chưa viết
xong bản thảo.” Anh nhắc nhở cô.
“À…” Cô vẫn còn cào tóc, “Cái đó… Cái đó có thể tiếp tục vào ngày mai.”
Anh khoanh tay, đi từng bước về phía trước, cô di chuyển không kịp, bị anh
bao vây ở tại chỗ rẽ của sô pha, mũi chân đối mũi chân.
“Không được,” anh nói, “Tôi muốn chiều nay có thể hoàn thành.”
Nói xong, anh hơi cúi đầu, nhìn đôi mắt cô.
Cô ngã ngồi trên sô pha, không ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng tôi… Nhưng chiều
nay tôi phải đi.”
“Đi làm gì?”
“… Họp.” Có thể nhìn ra, cô đang cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
“Họp gì?” Anh không định buông tha cho cô.
“Không liên quan tới
anh.”
“Không liên quan tới
tôi, vì vậy, không cho phép đi.”
“Anh…” Cô ngẩng đầu
lườm anh.
“Muốn tôi gọi điện
thoại cho ông chủ xin phép thay em không?” Anh bình thản ung dung.
Cô cắn môi, điểm này
không giống như biểu hiện của người phụ nữ 30 tuổi, cứ như thế trong nháy mắt,
anh có một loại ảo giác, cô vẫn là một cô nàng 20 tuổi đối mặt với người đàn
ông lớn tuổi như anh có phần không biết làm thế nào.
Anh bỗng nhiên mềm
lòng, mặc dù đã tính toán đủ loại khả năng trong đầu, mặc dù chỉ cần khom người
là có thể đẩy cô trên sô pha, nhưng anh không làm như vậy, anh không thích nhìn
thấy bộ dạng lúng túng khốn đốn của cô, nó sẽ khiến anh khó chịu.
Cho nên, anh thu lại
nụ cười trên mặt, thấp giọng nói: “Hay là thế này, tôi ngồi đây, sáng tác đoạn
cuối cùng, sau đó, em có thể đi.”
“…”
“Được không?”
Lương Kiến Phi hít
mũi, lại ho nhẹ một tiếng, nói: “Được.”
Anh ngồi xuống bên
cạnh cô, cảm giác được cô lập tức cảnh giác ngồi thẳng người, anh cười khổ: “Em
còn không mau ngồi trước máy tính đi.”
“À, à…” Cô vội vàng
đứng dậy, định lướt qua anh đi đến phía bên kia của phòng khách, nhưng bước
chân cô không vững, một bước giẫm lên bàn chân của anh, cô mất đi trọng tâm.
Hạng Phong gần như
xuất phát theo bản năng mà ôm lấy cô, cô cũng theo bản năng mà nắm lấy cánh tay
anh, thực ra cô không thấp,