
không có phản ứng gì khác. Cô lại vỗ hai má anh, véo mũi
anh, Hạng Phong chỉ nhìn cô với đôi mắt lờ mờ, cô không khỏi cười to dưới đáy
lòng:
Hạng Phong, anh cũng có một ngày như vậy!
“Nước…” Anh than nhẹ.
Cô cầm ly thủy tinh, cục đá đã hoà tan, khoé miệng cô kéo ra một nụ cười,
sau đó nâng ly lên hướng về mặt anh rồi đổ xuống.
Đôi mắt anh bởi vì dòng nước mà không mở ra được, nhưng môi không tự giác
mà mấp máy, như đang uống nước.
Lương Kiến Phi đặt ly trên bàn, cô xoay người muốn thưởng thức hình ảnh
Hạng Phong bị trêu chọc, nhưng bên tai có tiếng vang nhỏ vụn, sau đó cô bị
người ta đè thắt lưng ném lên giường.
“A…” Cô sợ tới mức quên thét lên. Nhưng mà chờ đến lúc cô nhớ tới thì lại
kêu không ra tiếng -
Bởi vì Hạng Phong đã chặn miệng cô lại.
Cô muốn giãy dụa, nhưng một bàn tay anh giữ lấy đầu cô làm cho cô không thể
động đậy.
Trên mặt anh ướt sũng, mái tóc rũ xuống gò má của cô khiến cô rất ngứa
ngáy. Có một cái gì đó chống lại khớp hàm của cô, Kiến Phi không khỏi há miệng
thở dốc, một mùi vị rượu đỏ nồng nặc trượt vào, ngọt ngào, mang theo rượu cồn,
pha trộn thành một loại… hương vị của Hạng Phong. Hoá ra đó là đầu lưỡi của
anh.
Bàn tay anh đặt trên lưng cô không an phận mà di chuyển khắp nơi, dịu dàng
và mạnh mẽ. Cô cảm thấy tay anh di chuyển lên phía trên, cô muốn thét lên, muốn
giãy dụa nhưng bị cơ thể anh đè chặt lại.
Bàn tay kia rốt cục đến trước ngực cô, vẽ vòng tròn lên ngực cô, bên trong
áo len dệt kim màu đen của cô là một chiếc áo sơ mi trắng, lúc này nó đã không
còn chỉnh tề, ngón cái của anh xuyên qua khe hở giữa hai nút áo sơ mi, nhẹ
nhàng phủ trên làn da của cô, sau đó phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ…
Thình lình, cô giống như bị điện giật đẩy cơ thể anh ra, đầu gối hướng đến
bụng anh, theo bản năng anh nới lỏng buông tay, cô thừa dịp có khoảng trống mà
ra sức trở mình xuống giường.
Ngọn đèn trong phòng mờ mịt, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô có
thể cảm giác được anh duỗi tay muốn bắt lấy cô, vì thế cô vội vàng cúi người né
qua, rồi đứng lên cầm áo khoác, cô lảo đảo mở cửa đi ra ngoài.
Bữa tiệc còn chưa kết thúc, cả hành lang không có một bóng người, phòng cô
sát vách phòng anh, cô bối rối lấy thẻ ra mở cửa, cô cà thẻ sai phương hướng,
vì thế lấy ra lần nữa, lật mặt kia lên rồi cà lại.
Đèn xanh trước cửa sáng lên, cô chạy ào vào phòng, trở tay đóng cửa lại,
lồng ngực cô không ngừng phập phồng.
Cô xoay người khoá cửa phòng, đi vào phòng tắm, mở ra vòi nước lạnh tạt vào
mặt mình. Khi đó cô không khỏi suy nghĩ, cho dù đứng đắn như Hạng Phong, sau
khi uống rượu cũng vẫn là một gã sắc lang…
Sáng hôm sau cô ăn sáng ở nhà ăn, Hạng Phong xoa tóc ngồi đối diện với cô:
“Hôm qua tôi uống đến mấy giờ?”
“…” Cô hạ ánh mắt, ăn trứng tráng mà đầu bếp vừa rán xong.
“Sau đó là cô đưa tôi trở về à?” Anh vẫn còn xoa huyệt thái dương.
“…” Cô cầm ly nước chanh, uống một hớp.
“Tôi không nôn ra chứ?”
“…” Cô lấy bơ trét lên bánh mì, ăn vào một miếng to.
“?” Hạng Phong rốt cục nhận ra sự khác thường của cô, anh khó hiểu cho nên
nhìn chằm chằm vào cô.
“…” Cô dùng khăn giấy lau khoé miệng, không nói lời nào mà đứng dậy rời đi.
Ngày đó trên xe buýt quay về Thượng Hải, bọn họ vẫn ngồi cùng nhau, cô phớt
lờ anh, hoặc là chính xác hơn, hai tuần sau đó cô không để ý tới anh. Đến mức
về sau bọn họ “hoà thuận” như thế nào, cô đã không nhớ rõ, bởi vì chuyện này cô
cũng là vừa mới nhớ tới.
“Này! Này!”
Lương Kiến Phi khôi phục lại tinh thần, Hạng Phong đang nhíu mày nhìn cô.
“?”
“Vừa rồi tôi nói em có ghi lại không?”
Cô ngoảnh đầu nhìn màn hình máy tính, trên kia quả thực ghi lại một ít lời
văn, nhưng cô lại không có ấn tượng với những lời văn này.
“Chúng ta ăn trưa trước đi.” Hạng
Phong lạnh lùng nói.
Tiệm vằn thắn ở chỗ
rẽ dưới lầu vẫn cũ như vậy, nhưng ông chủ không có ý muốn sửa chữa chút nào,
cái bàn, cái ghế đều có thể lung lay ra tiếng, như là bất cứ lúc nào cũng có
thể sụp đổ, điều may mắn duy nhất chính là, đồ ăn vẫn không thay đổi, hương vị
ngon miệng trước sau như một.
“Giám đốc nói, qua
năm mới anh nên chuẩn bị sách mới…” Lương Kiến Phi thừa dịp trong lúc thêm gia
vị.
“… Đừng mở miệng
ngậm miệng đều là công việc.” Hạng Phong không kiên nhẫn mà nhíu mày.
“Gần đây anh hình
như trở nên tiêu cực.” Cô mím môi, dùng thìa bỏ một chút dấm chua vào trong
nước lèo.
“Em thử xem có người
cứ lải nhải dài dòng những việc này bên tai.” Anh dùng tay trái ăn cơm, bộ dáng
cũng không có gì bất tiện
“Tôi nghĩ anh sớm đã
thành thói quen, tôi thúc giục anh giao bản thảo cũng đã hai năm rồi…”
Anh nhướng mày:
“Khoan nhượng không hề đại diện cho thói quen.”
“Vậy khoan nhượng
hai năm để làm chi mà không tiếp tục khoan nhượng nữa.”
Anh lườm cô: “Bởi vì
tôi không muốn nhịn.”
Cô nhún vai, quyết
định chiến đấu với bát vằn thắn nóng hổi trước.
“Em không cảm thấy
mệt sao?” Anh hỏi.
“Công việc.” Giọng
nói cô không rõ.
“Ừ.”
“Tôi quen rồi.”
“… Trước khi em ly
hôn, trong cuộc sống tất cả đều là công việc sao?”
Cô dừng lại động tác
nhai nuốt